Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 208 - Chương 208 - Đoạt Bảo, Tái Sinh

Chương 208 - Đoạt Bảo, Tái Sinh
Chương 208 - Đoạt Bảo, Tái Sinh

Phát hiện ra dị dạng của Thiên Cơ Tử, Diệp Thu nhướng mày, nói: “Hả? Cùng đường mạt lộ nên ngươi quyết định cho nó cắn nuốt rồi sao?”

Suy nghĩ một lát, Diệp Thu liền hiểu được ý tứ của Thiên Cơ Tử.

Cỗ sát khí kinh thiên kia trong nháy mắt tràn ngập ra xung quanh, cùng khí tức của tiên kiếm hình thành đối lập rõ ràng.

Cùng lúc đó, Thông Thiên Đạo Nhân và Thanh Diệu Đạo Nhân đang giao thủ cũng ngừng chiến mà nhìn sang bên này.

Càng ngày càng có nhiều người tới vây xem trận chiến đấu kinh thiên này. Tuy nhiên trận chiến dường như không dữ dội như họ nghĩ.

Chỉ thấy Diệp Thu nhẹ nhàng vung lên Vân Tiêu Tiên Kiếm trong tay, một đạo kiếm khí cắt ngang hải vực chém về phía Thiên Cơ Tử.

Trong phút chốc, chiếu ảnh kinh diễm, thủy triều bốc lên, một kiếm nhìn như mềm mại vô lực kia lại trong nháy mắt đem thân thể Thiên Cơ Tử chém thành hai nửa.

"Cái này..."

"Hoàn toàn không có lực phản kích."

Trong lúc nhất thời, toàn trường đều khiếp sợ, lặng ngắt như tờ.

Ngay cả Ngụy Chí Tôn cũng không thể ngăn cản một kiếm nhẹ nhàng của tiên kiếm sao?

Sau khi chém ra một kiếm, Diệp Thu chậm rãi thu kiếm. Hắn chỉ dùng một kiếm mà liền thu lại Vân Tiêu Tiên Kiếm. Dường như đối với kết quả này hắn đã sớm biết được.

Diệp Thu nhìn về phía bộ thân thể đang trôi nổi của Thiên Cơ Tử bên trên mặt nước đã bị Vân Tiêu Tiên Kiếm chém thành hai nửa, máu tươi đen kịt lập tức tràn ra.

"Không..." Thiên Cơ Tử phát ra tiếng rống đau đớn, thân thể ông ta cuối cùng cũng tan rã, vỡ vụn.

Cỗ lực lượng quỷ dị chi nguyên được hắn xem như là tấm át chủ bài cuối cùng, nhưng tại bên dưới một kiếm kia căn bản cũng chỉ là giấy mỏng, không có lực hoàn thủ lại một kích của Diệp Thu.

Lúc này, bởi vì uy lực của một kiếm này mà toàn bộ Đế Mộ đã phát ra kịch liệt run rẩy.

"Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc mà nhìn về phương xa.

Chỉ thấy một mảnh hải vực bỗng nhiên bộc phát ra sóng thần cao chót vót.

Một cỗ khí tức của Đại Đế từ trong Long Môn tản mát ra, uy lực của nó gây nên sóng thần cực lớn.

Hỗn loạn bộc phát trong nháy mắt khiến cho mọi người thất kinh, nhao nhao chạy trốn.

Diệp Thu vẫn đứng thẳng trên không trung, Vân Tiêu Tiên Kiếm lại xuất hiện trong tay hắn và một kiếm chém xuống bình ổn sóng thần.

Minh Nguyệt đi tới phía sau Diệp Thu, nói: “Mộ phần của Đại Đế cuối cùng đã xuất hiện."

Ánh mắt của Diệp Thu hiện lên một tia ngoài ý muốn. Lúc trước đám Thôn Thiên Tước chính là đi về phía Long Môn.

Lúc này Long Môn lại một lần nữa mở ra, hắn thấy đây đúng là thời điểm tốt để truy vết bọn nó.

Chỉ tiếc đạo Long Môn kia có khí thế thập phần mãnh liệt, không phải Chí Tôn cảnh thì không cách nào chống cự. Cho dù là Giáo Chủ cảnh cũng chỉ có thể đừng từ xa quan sát, không dám tới gần.

Ầm!!!

Đế mộ sau đó phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếp đó Long Môn phát ra vô số ánh sáng.

"Mau nhìn kìa, bảo bối xuất hiện rồi."

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra nụ cười hưng phấn, không hề cố kỵ mà trong nháy mắt đã đuổi theo phương hướng mà hào quang phát ra.

Đó đều là bảo bối do Đại Đế để lại, mỗi một món đều cực kỳ trân quý. Những vị Giáo Chủ cảnh này làm sao có thể ngăn cản loại hấp dẫn này được.

Đám người nhanh chóng không ai bảo ai mà bạt mạng bay đi. Minh Nguyệt cũng lộ ra nụ cười hưng phấn mà hướng về một kiện lưu ly bay đi, đuổi theo cả mấy vạn dặm.

Ở bên kia, Khương Giới Chi cũng nhìn trúng một viên đan dược màdần dần lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

"Ha ha ha, cực phẩm linh đan, trúng mánh rồi!" Khương Giới Chi lớn tiếng cười to, thân hình mau lẹ hướng về viên đan dược kia mà bay đi.

Trong lòng ông ta rất rõ ràng, nếu ông ta có thể đạt được viên đan dược này thì việc đột phá Chí Tôn cảnh sắp tới sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Về phần Thông Thiên Đạo Nhân, lúc này ông ta cũng không có lòng dạ nào đi dây dưa với Thanh Diệu đạo nhân nữa, ông ta cũng vội vàng đuổi theo một kiện bảo vật khác.

Long Môn khai mở, vô luận là trong Đế mộ hay là ngoài Đế mộ thì lúc này đều đã sôi trào.

Diệp Thu đối với những bảo vật kia không có hứng thú, hắn đem ánh mắt nhìn về phía Long Môn.

So sánh với những bảo bối này thì thứ trên lưng lão quy kia kia mới là thứ mà hắn thật sự muốn.

Diệp Thu không chút do dự mà giải trừ áp chế cảnh giới đối với cơ thể, sức mạnh của Chí Tôn cảnh trong nháy mắt liền bạo lộ.

Hắn một người một kiếm chậm rãi bay về phía Long Môn, mãi cho đến khi thân ảnh biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Điều mà Diệp Thu không biết chính là khi tất cả bọn hắn rời đi, tại vực sâu dưới đáy biển, thân thể đã vỡ vụn của Thiên Cơ Tử dưới sự trợ giúp của quỷ dị chi nguyên lại bắt đầu tái tạo từng tế bào.

Bình Luận (0)
Comment