Không biết qua bao lâu, thân thể Thiên Cơ Tử lại một lần nữa khôi phục.
Ông ta ngăn chặn tà niệm trong lòng, lấy ra linh quả vừa rồi đoạt được, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn về phía thân ảnh sắp biến mất trên mặt biển.
"Hừ... Diệp Thu, ngươi thật sự cho rằng lão phu dễ dàng bị ngươi giết chết như vậy sao?"
Thiên Cơ Tử vẫn còn chưa định lại kinh hãi trong lòng, dường như đã xuất hiện bóng ma tâm lý sau khi bị Diệp Thu đánh trọng thương.
Đắc tội Diệp Thu là chuyện ông ta không dám làm, trừ phi có thực lực áp đảo mới có thể chiến thắng Diệp Thu.
May mắn tránh được một kiếp, Thiên Cơ Tử giờ phút này chỉ muốn tìm một chỗ trốn đi, đánh vỡ gông cùm xiềng xích cuối cùng rèn đúc ra thân thể Chí Tôn.
Chỉ cần có thể sống sót thì tất cả đều dễ nói.
Về phần tìm Diệp Thu tính sổ sao?
Đợi sau khi thực lực tăng lên rồi nói chuyện này đi.
Lúc này, bên ngoài Đế mộ, phát hiện bên trong truyền ra kim quang lấp lánh, Đế mộ lại xảy ra một trận rung chuyển.
Tất cả mọi người ở bên ngoài đều kích động.
"Cửa của Đế mộ đã mở rộng, mọi người mau xông vào."
Trong lúc nhất thời, mấy vạn đạo thân ảnh điên cuồng hướng cửa lớn vọt vào, hiện trường là một mảnh hỗn loạn.
Trong đội ngũ của Bổ Thiên Giáo, Dương Vô Địch đứng ở phía trước đám người, nhìn đám người hỗn loạn đằng trước mà biểu tình vội vàng xao động.
"Tức chết ta, nguyên một đám đều đi vào tầm bảo để cho ta ở bên ngoài bảo vệ đám oa nhi này."
Dương Vô Địch tức không thể tả, bảy mạch thủ tọa ngoại trừ Mạnh Thiên Chính thì tất cả đã vào hết rồi. Bây giờ chỉ còn lại mình hắn là trưởng bối, mà hắn lại không thể không ở lại trông coi đám tiểu bối này, để tránh cho xảy ra chuyện giống như lần trước.
"Sư thúc, cửa vào mở ra rồi, chúng ta bây giờ đi vào có được không?" Đứng bên cạnh Dương Vô Địch, Liễu Thanh Phong hưng phấn hỏi.
Cơ duyên được thiên địa ban cho chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, trăm năm cũng khó có được một lần gặp, nếu không đi lấy thì thật sự quá đáng tiếc.
Dương Vô Địch nhìn quanh bốn phía, toàn bộ cửa vào biển người tấp nập, chật chội vô cùng.
Vì tranh giành thiên tài địa bảo mà có một đám đã nhanh chóng ra tay với nhau, trong lúc nhất thời tử thương vô số.
Dương Vô Địch trầm tư một lát, nói: “Ừm, Đế mộ đã mở, tranh đoạt cơ duyên đã bắt đầu. Đi tìm tiên duyên của các ngươi đi, nhớ hành sự cẩn thận thấu đáo, đừng làm Bổ Thiên Giáo chúng ta mất mặt."
"Sư thúc yên tâm!" Liễu Thanh Phong cười nói, sau đó là người dẫn đầu xuất động hướng cửa vào bay đi.
Mà hắn chỉ mới tiến vào thì đã thấy Lục Ngôn của Chí Tôn điện, hai người vừa chạm mặt thì trong nháy mắt đã trực tiếp giao thủ không cho nhau chút thể diện.
Liễu Thanh Phong cũng không phải là người hiền lành gì, một chưởng đem Lục Ngôn chấn lui rồi xoay người tiến vào Đế mộ.
Bên kia, bởi vì Đế mộ đã mở rộng, Triệu Uyển Nhi vội vàng nói: “Sư tỷ, sư tôn đến bây giờ còn chưa có trở về, chúng ta có nên đi vào hay không?"
Lâm Thanh Trúc biểu tình ngưng trọng trầm tư hồi lâu, đối mặt loại cơ duyên này người bình thường thật sự rất khó cưỡng lại được.
Hơn nữa, thiên kiêu của những thánh địa khác đều xuất động, nếu như các nàng không xuất động thì chẳng phải là sẽ bỏ qua những cơ duyên này.
"Đi thôi."
Nàng cũng không có bất kỳ do dự mà liền mang theo Triệu Uyển Nhi trực tiếp giết về phía cửa vào.
Tiêu Dật bởi vì bị thương nên đành ở tại chỗ, hơn nữa thực lực của hắn khá thấp, lúc này đi vào thì chỉ tìm chết mà thôi.
Lâm Thanh Trúc một tay cầm kiếm, một tay lôi kéo Triệu Uyển Nhi cùng nhau xông vào Đế mộ.
Trước mặt đụng phải mấy thiên tài từ thánh địa thì đều bị nàng một kiếm đánh lui.
Có nàng hộ tống Triệu Uyển Nhi ngược lại là rất nhẹ nhàng đi vào, nhưng ở phía sau nàng cũng giải quyết không ít đối thủ.
Một đường xông vào Đế mộ, thân ảnh hai người trong nháy mắt bị truyền tống tới địa phương bất đồng.
Bởi vì trong Đế mộ này có phân chia cảnh giới, nên các nàng không cách nào đồng thời ở vào trong một cấp độ tu vi.
Lâm Thanh Trúc có chút sốt ruột, vội vàng muốn tìm tung tích Triệu Uyển Nhi, nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu nên chỉ có thể tạm thời buông tha.
Nàng đưa mắt nhìn về phía đường bờ biển, chỉ thấy bên trong vô tận xa xôi, một tòa Long Môn lơ lửng ở phía trên.
Vô số ánh sáng từ đó tản mát ra, Lâm Thanh Trúc hai mắt tỏa sáng.
"Linh Bảo!"
Nàng hít sâu một hơi khí lạnh rồi đuổi theo một kiện bảo bối. Lúc đang muốn bắt lại thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một gã nam tử áo xanh.
Hắn đánh tới một chưởng từ bên phải, suýt chút nữa khiến cho Lâm Thanh Trúc trọng thương, cũng may nàng phản ứng đủ nhanh mà kịp thời tránh thoát.
Nàng nhìn về phía thanh niên kia, một cỗ hàn ý trong nháy mắt hiện ra.
Người này nàng cũng không nhận thức, thực lực của hắn cũng là Vô Cự Nhất Phẩm, cùng nàng không kém bao nhiêu.
"Ha ha ha, vị tiên nữ xinh đẹp, bảo bối này ta đã coi trọng rồi, ngươi có thể tặng cho ta không?" Tô Triết lộ ra nụ cười tự cho là rất đẹp trai, chớp mắt hoa đào, lúng liếng cười nói.
Hắn thân là đạo thống viễn cổ, là thánh tử của động phủ Khô Sơn, bình sinh tự tin mười phần đối với nữ nhân.
Ở trong giáo phái, rất ít nữ nhân có thể ngăn cản được nhan sắc mê người của hắn.
Hắn vốn tưởng rằng Lâm Thanh Trúc cũng sẽ giống như những nữ đệ tử kia hâm mộ mỹ mạo của mình, nhưng không ngờ nghênh đón hắn lại là một kiếm tuyệt tình của Lâm Thanh Trúc.
Tô Triết biến sắc, vội vàng né tránh mà trong lòng tức giận.
Nữ nhân chết tiệt này, vậy mà một chút mặt mũi cũng không cho ta!