Chỉ nghe Lâm Thanh Trúc lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì cút!"
Tô Triết giận dữ, nói: “Nữ nhân kia, ngươi được lắm, ngươi đã thành công chọc giận ta! Hôm nay bổn công tử ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu đảm lượng?"
Tô Triết thân là thánh tử của Động phủ Khô Sơn nên chưa bao giờ chịu qua loại khuất nhục và coi thường như này.
Bởi vì động phủ Khô Sơn nằm ở phía bắc xa xôi thuộc vương triều Hãn Hải, nên hắn cũng không quen thuộc lắm đối với cảnh nội của vương triều Ly Dương và các tông môn ở đây.
Do đó Tô Triết không biết Lâm Thanh Trúc và càng thêm không biết nàng là đồ đệ của Diệp Thu. Hắn chỉ biết người đắc tội với hắn đều phải chết, hơn nữa sẽ chết rất thống khổ.
Lâm Thanh Trúc nghe vậy mà cười lạnh một tiếng, nói: “Ấu trĩ, các ngươi không thể đổi một cái lý do thoái thác khác được sao?"
Thái độ coi trời bằng vung như vậy Lâm Thanh Trúc không biết đã gặp qua bao nhiêu lần, nội tâm nàng đã sớm quen thuộc.
Mấy lần trước khi nàng nghe được những lời này thì ít nhiều còn có chút kiêng kỵ. Nhưng về sau nàng chậm rãi phát hiện, những tên này thực chất nhiều nhan nhản, giết đến bao nhiêu cũng không hết.
Chỉ có những người có thực lực chân chính như Hạc Vô Song thì mới có thể không bao giờ buông lời tàn nhẫn, mà vô cùng khiêm tốn đối với người khác.
"Ngươi muốn chết!" Tô Triết thẹn quá hóa giận, trong nháy mắt đánh tới một chưởng.
Tay trái hắn tế ra một kiện la bàn, một đạo âm dương thủ ấn lập tức bay ra.
Lâm Thanh Trúc mặt không đổi sắc, Tử Hà kiếm xoay tròn một vòng, trong nháy mắt bay ra ngoài.
Kiếm ý cường đại bộc phát khiến cho Tô Triết ngay sau đó có một tia nguy cơ mà vội vàng lui về phía sau.
Hắn không nghĩ tới Lâm Thanh Trúc căn bản không hề cho hắn cơ hội thở dốc, vì nàng lại tiếp tục chém tới một đạo kiếm quyết.
Sức chiến đấu hiện tại của Lâm Thanh Trúc đã sớm không giống như ngày xưa, đối mặt với đối thủ cùng cảnh giới thì nàng chưa từng thất bại.
Nguyên nhân lớn nhất chính là do Diệp Thu đã vô tư truyền thụ đối với nàng, hắn đã dạy nàng rất nhiều bí pháp cường đại.
Song phương giao thủ mấy chiêu, Tô Triết liền rõ ràng mình không phải là đối thủ của Lâm Thanh Trúc, nội tâm hắn lại càng kinh hãi.
"Ngươi... Rốt cuộc là ai?" Lúc này Tô Triết đã rất hoảng hốt, hỏi ra.
Hắn từ vương triều Hãn Hải mà đến, vốn định ở trong Đế mộ triển khai quyền cước, thử sức giẫm đạp đám thiên kiêu của cảnh nội vương triều Ly Dương. Nhưng không nghĩ tới trận chiến đầu tiên liền gặp phải Lâm Thanh Trúc mạnh như vậy.
Hắn thầm nhủ chẳng lẽ bên trong cảnh nội Ly Dương còn có nữ tu sĩ mạnh hơn so với Phù Dao?
Tô Triết cũng không biết về Tử Hà kiếm, nếu không lúc này hắn đã sớm đoán ra thân phận của Lâm Thanh Trúc.
Lâm Thanh Trúc lạnh lùng trả lời: “Ngươi nghe cho kỹ đây, ta chính là đệ tử của Bổ Thiên Giáo, là đại đệ tử đời thứ mười chín của Tử Hà Phong, Lâm Thanh Trúc!"
"Cái gì?!!"
Lời này vừa nói ra, trong lòng Tô Triết liền kinh hãi.
Tử Hà Phong là cái tên đặc biệt mà gần đây ở toàn bộ Đông Hoang đều thập phần vang dội.
Bởi vì vị thủ tọa tân nhậm kia của Tử Hà phong chính là Bạch Y Kiếm Tiên danh dương chói lọi.
Mỗi lần hắn xuất kiếm đều để cho tất cả danh gia thánh địa phải kiêng kỵ.
Cũng bởi vì hắn mà trước khi ra cửa đám trưởng bối còn cố ý dặn dò Tô Triết rằng hắn không nên đi trêu chọc đệ tử của Bổ Thiên giáo.
Ai từng nghĩ trận chiến đầu tiên của hắn liền gặp đệ tử của Bổ Thiên giáo, mà còn là đồ đệ của Diệp Thu.
"Mẹ nó! Ông trời ơi, có phải ngài đang chơi ta không?"
Cái nên gặp thì không gặp, cái không nên gặp thì hết lần này tới lần khác lại gặp.
Tô Triết chỉ hận mình tới quá muộn, không nhìn thấy cảnh tượng Lâm Thanh Trúc đánh bại Lục Ngôn, nếu không hắn không thể không biết Lâm Thanh Trúc.
Lúc này Tô Triết đã hối hận đến cùng cực mà đột nhiên biến sắc, nói:
“Thì ra là đồ đệ của kiếm tiên! Ta nói là ai mà kiếm thuật lại kinh người như thế? Cái này không kỳ quái, cái này không kỳ quái!"
"Nếu đã là đồ đệ của vị kiếm tiên đó thì bảo bối này ta liền tặng cho ngươi nhé tiên tử! Mới vừa rồi là ta không đúng nên đã mạo phạm tiên tử, mong rằng tiên tử bỏ qua cho ta."
Đại trượng phu co được dãn được! Ta nhịn được!
Tô Triết nhún nhường tới một bước này đã là cùng cực nhất từ trước tới nay, trong lòng hắn đã biết rõ đối phương là tồn tại mà mình không thể chọc vào nên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Lâm Thanh Trúc ngẩn ra, dung ánh mắt kỳ quái nhìn Tô Triết.
Vừa rồi hắn còn cuồng vọng, nhưng mới nghe mình đến từ Bổ Thiên Giáo và là đệ tử của Tử Hà Phong thì ngay lập tức bị dọa sợ, thái độ lật như lật bàn tay.
Lâm Thanh Trúc rất mơ hồ, trên khuôn mặt lạnh như băng kia biểu lộ vẻ nghi hoặc, hình thành sự tương phản cực lớn.
"Danh tiếng của sư tôn từ khi nào mà trở nên đáng sợ như vậy?" Lâm Thanh Trúc không hiểu, trong miệng thầm nhủ và đột nhiên trong lòng vui vẻ.
Nàng cảm giác có rất nhiều chuyện đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Nàng thân là học trò cưng của Diệp Thu, thanh danh của Diệp Thu càng vang dội thì nàng dường như cũng có thể hưởng thụ theo.
Phàm là gặp phải phiền toái gì thì nàng liền nói ra thân phận, như vậy đối phương đều phải suy nghĩ trước nghĩ sau rồi mới quyết định có nên động thủ với nàng hay không.
Trong lòng Lâm Thanh Trúc nhất thời có cảm giác hưởng thụ hư danh, tâm tình mỹ mãn.