Thấy đối phương muốn thoái lui, Lâm Thanh Trúc cũng không làm khó Tô Triết mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục đuổi theo kiện bảo vật kia.
"Phù..."
"Làm ta sợ muốn chết!"
Thấy nàng đi rồi, Tô Triết cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm giác sau lưng đều đã ướt đẫm rồi.
Trong lòng Tô Triết vẫn còn sợ hãi, như chìm vào cơn mê chưa tỉnh lại.
Vừa rồi thật sự quá kinh hãi, cũng may hắn phản ứng đủ nhanh mà kịp thời nhận sai, biết tiến mà lui. Nếu không hôm nay hắn sợ mình sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này.
Dù sao đây chính là đại đồ đệ của Diệp Thu, nếu hôm nay Tô Triết làm khó nàng và may mắn chiến thắng, vậy ngày khác chỉ sợ Diệp Thu sẽ tự mình tới tìm hắn tính sổ. Nhưng ngược lại nếu hắn thất bại thì hắn sẽ gục ngã tại chỗ.
Bất kể kết cục như thế nào thì hắn cũng không thể khá hơn. Trong tình huống này lựa chọn duy nhất của hắn chính là nhận thua. Dù sao thực lực của Bổ Thiên Giáo cũng ở trên Động phủ Khô Sơn của hắn.
Tô Triết còn đang kinh hồn chưa định thì phía sau có một vị lão giả bay tới.
"Công tử, ngươi làm sao vậy? Ngươi gặp phải chuyện gì à? Nhìn ngươi giống như vừa mới gặp ma, thần hồn nát thần tính thế?" Lão giả không hiểu nên hỏi, nhìn bộ dáng Tô Triết như người mất hồn, vẻ mặt mơ hồ.
Tô Triết ở trong ấn tượng của ông ta vẫn luôn là người ngạo thế lăng vân, bộ dáng uy phong lẫm liệt, hôm nay như thế nào lại lơ nga lơ ngơ như vậy.
Tô Triết quay đầu liếc ông ta một cái, tức giận nói: “Ngươi nói bậy gì đấy, ngươi mới thần hồn nát thần tính nhá! Bản công tử cho dù đại chiến ba trăm hiệp thì cũng kim thân bất hoại."
Khóe miệng lão giả liền giật giật, tỏ vẻ xấu hổ.
Tô Triết hướng ông ta giải thích chuyện vừa xảy ra, lão giả nghe xong liền hít sâu một hơi khí lạnh.
"Chuyện này... Công tử, ngươi làm đúng đấy, may mà ngươi phản ứng kịp thời nên không đắc tội với Lâm Thanh Trúc."
"Ta trong mấy ngày nay cũng nghe nói không ít về những sự tích của Diệp Thu, ngay cả Thiên Cơ Tử của Bất Lão Sơn cũng không thể ngăn cản một kiếm của hắn."
"Mới vừa rồi nếu như ngươi đả thương nàng thì chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phải tai ương ngập đầu, cho dù là sư môn của ngươi cũng chưa chắc có thể giữ được."
Lão Vương kinh hoảng nói ra.
Tô Triết tức giận trừng ông ta một cái, rất muốn phản bác nhưng nghĩ lại cũng đúng mà đành bất lực thở dài.
Lúc này, trong khu vực Chí Tôn, Diệp Thu dựa theo quỹ tích còn lại khi con Cự Quy kia biến mất mà một đường truy tìm.
Sau khi bước vào Long Môn, hắn tiến vào một không gian kỳ quái.
Nơi này là một cánh đồng hoang vu, là một vùng di tích bị chiến đấu phá vỡ mà trở nên hoang vu, khí tức chết chóc khắp nơi.
Khi đặt chân tới đây, Diệp Thu có thể cảm giác được cỗ khí tức Đại Đế vô cùng mãnh liệt. Mặc dù hắn ta đã chết đi nhiều năm nhưng cỗ khí tức kia vẫn còn bất diệt.
Xuyên qua một mảnh hư vô chi địa, Diệp Thu đi tới một di tích hoang cổ, bất chợt ở phía chân trời truyền đến một cỗ năng lượng kỳ quái dao động mà đến.
Diệp Thu nghi hoặc nhìn lại, phát hiện có hai vị cường giả Chí Tôn cảnh đang có một hồi đại chiến ở trong sương mù.
Nội tâm hắn cả kinh: “Đây là hai vị Thái Thượng trưởng lão của thánh địa nào vậy?"
Chiến đấu nổ ra làm cho mảnh chi địa này như bị sới tung, đất rung núi chuyển.
Một kích tùy ý của cường giả Chí Tôn cảnh đều có thể dễ dàng san bằng một ngọn núi, song chưởng cứ tùy ý mà ra, thế công vô cùng mãnh liệt.
Cảm nhận được sức mạnh đến từ cường giả Chí Tôn cảnh, trong mắt Diệp Thu hiện lên một tia hưng phấn.
Trong khoảng thời gian này, những đối thủ mà hắn từng gặp qua còn chưa từng gây nên áp lực bằng hai vị cao thủ Chí Tôn cảnh này giao đấu.
Có thể nói hai người này hoàn toàn xứng đáng được xưng là Chí Tôn tuyệt đỉnh!
Sau khi tiến vào mảnh đất hư vô, Diệp Thu một mình xông vào chiến trường hoang cổ, chỉ thấy trên Thiên Uyên có một vị nữ tử áo trắng dung mạo tuyệt sắc đang đứng thẳng trên không.
Nàng hơi động ngón tay trắng nõn tinh tế, trong chốc lát một cỗ lực lượng cường đại liền đánh tới, đem cánh đồng hoang biến thành một mảnh phế tích.
Nàng giống như Cửu Thiên Thần Nữ vậy, thánh khiết không thể xâm phạm.
Nàng không giận tự uy, trên thân tự phóng ra khí tức của vương giả.
Diệp Thu nhìn nàng chăm chú và không khỏi nhớ tới câu thơ kia.
Bắc phương hữu giai nhân,
tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc.
Nàng rất đẹp, có thể nói là nữ nhân đẹp nhất trong tất cả những nữ nhân mà Diệp Thu từng gặp.
Nhưng nàng cũng rất lạnh lùng, khí tức lạnh nhạt kia làm cho người ta không rét mà run.
Mặc dù nàng đứng ở nơi rất xa nhưng sự lạnh lẽo kia vẫn không thay đổi.
Cho dù là người có Huyền Băng Cốt như Lâm Thanh Trúc cũng không lạnh bằng nàng.
Nhìn thực lực mà nàng bày ra thì có thể đại khái phán đoán ra tu vi của nàng ít nhất cũng là Chí Tôn cảnh trung kỳ.
Nàng rất mạnh, Diệp Thu có thể cảm giác được lực lượng của nàng phi thường bá đạo.
Trong đầu hắn suy tư một phen, tựa hồ Đông Hoang cũng không có loại cường giả này.
"Kỳ quái, nàng rốt cuộc là ai?"
Diệp Thu ngờ vực tự hỏi rồi một mình đi tới bờ bên kia.