"Được..." Liên Phong khẽ cắn môi đáp ứng.
Nàng muốn thử nói chuyện với Diệp Thu trước xem sao. Nếu không phù hợp thì đến lúc đó xoá bỏ quan hệ đạo lữ cũng không mất gì.
Vả lại, trong lòng Liên Phong đã thẳng thắn nói rằng nàng rất có hảo cảm và rất ưa thích người nam nhân này.
Mặc dù nàng nhiều lần kháng cự nhưng không cách nào phủ nhận điều này.
Ta cứ thử trước xem sao.
Cứ thử một lần đi đã!
Thấy Liên Phong rốt cuộc cũng đáp ứng, Diệp Thu vui mừng trong lòng.
Nàng liền đồng ý dễ như vậy sao?
Vậy chẳng phải là nói, về sau ta cũng là người có bạn gái rồi ư?
Có điều tuy vui vẻ nhưng Diệp Thu cũng không dám làm ra hành động nào quá phận.
Quan hệ hiện giờ của hai người chỉ là đạo lữ tạm thời, để sau này chuyển sang chính thức rồi nói tiếp.
Để xác nhận quan hệ đạo lữ tạm thời, Diệp Thu lấy ra sáu cây Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nói: "Sư muội, sáu cây châm này coi như là lễ vật đính ước mà ta tặng ngươi. Lần này ngươi sẽ không từ chối ta nữa chứ?"
Liên Phong âm thầm run lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thu đưa tới sáu cây châm.
Nàng lập tức hiểu ra vì sao Diệp Thu đột nhiên lại đề cập đến mối quan hệ đạo lữ tạm thời, thì ra chính là để danh chính ngôn thuận tặng lễ vật cho nàng.
Trong lòng Liên Phong không khỏi cảm động. Ngươi này vẫn rất chu đáo, hắn sợ ta không đồng ý nên đã cố ý nghĩ ra cái gọi là đạo lữ tạm thời, để ta danh chính ngôn thuận nhận lễ vật mà không có gánh nặng gì trong lòng, cũng như không thay đổi nguyên tắc của bản thân.
Nam nhân hoàn mỹ này ngoại trừ nhẹ nhàng, soái khí ra thì còn rất chu đáo!
A...
Nàng mím môi, ngơ ngác nhìn vào mắt Diệp Thu, trong lòng vô cùng vui vẻ và bối rối.
"Đây chính là tình yêu ngọt ngào như chưởng giáo sư huynh đã nói sao?"
"Ừm, quả thật có chút ngọt ngào, ấm áp."
Liên Phong thầm nói, trong lòng cũng vô cùng hân hoan, vì nàng chưa từng có loại cảm giác này.
Nàng đột nhiên tràn đầy chờ mong đối với tương lai.
Liên Phong lộ ra vẻ tươi cười hiếm có, khoảnh khắc ấy khiến cho Diệp Thu ngây ngẩn cả người.
Nàng quá đẹp, cười một cái liền khuynh nước khuynh thành, tựa như những vì sao trên bầu trời, làm trái tim hắn như mềm đi.
"Đa tạ." Liên Phong nhận lễ vật, lãnh đạm nói một câu.
Nàng đột nhiên cảm thấy ngữ khí này không đúng, vì lúc này cả hai đã là đạo lữ, nếu nói đa tạ thì có phải hơi có chút xa cách hay không?
Nàng vội vàng bồi thêm một câu: "Được..."
Liên Phong chuyển tay lấy ra một khối ngọc bội rồi đưa cho Diệp Thu, nói: "Ta không có bảo vật nào tốt, tặng ngươi miếng linh ngọc tạo ra từ mảnh vỡ của Bổ Thiên Thạch. Ngọc bội này tuy không phải là Tiên Thiên Linh Bảo, nhưng cũng là một miếng linh ngọc hiếm có, mang trên người có thể bồi bổ tâm thần, rất có ích cho việc tu hành."
Đôi mắt nàng ẩn chứa tình cảm nghiêm túc nhìn xem Diệp Thu, nàng cũng mong chờ hắn nhận lễ vật của mình.
Khối ngọc bội này đã ở bên người nàng nhiều năm, nàng vẫn luôn mang nó trên người. Mặc dù nó không trân quý bằng Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nhưng cũng là phần tâm ý mà nàng gửi gắm tình cảm cho Diệp Thu.
Chưởng giáo sư huynh từng nói với nàng, nam nữ khi yêu đương mà tặng lễ vật cho nhau sẽ có thể làm gia tăng tình cảm. Cho nên Diệp Thu tặng nàng một món quà thì nàng cũng phải tặng lại Diệp Thu một món quà.
Diệp Thu mỉm cười nhận lấy ngọc bội, cầm trong tay quan sát một hồi.
"Ừm, ta rất thích món quà này." Diệp Thu nhẹ nhàng nói ra, sau đó treo ngọc bội bên hông, cũng không có ý muốn che giấu.
Hắn còn suýt chút nữa lớn tiếng nói cho người khác rằng: Các ngươi có trông thấy không, đây là món quà mà bạn gái của ta tặng ta đấy. Các ngươi có không? À đúng rồi, các ngươi không có bạn gái!
Nghe Diệp Thu nói rất thích món quà này thì Liên Phong thầm cười một tiếng. Nụ cười của nàng như tắm gió xuân, còn đẹp hơn cả hoa đào nở rộ mười dặm, khiến cho người ta đắm chìm trong đó.
[Đinh.]
[Chúc mừng túc chủ thành công mở khoá hệ thống tình duyên.]
[Tình duyên khoá lại: Diệp Thu - Liên Phong (quan hệ tạm thời)]
[Mời túc chủ cố gắng nhiều hơn, mau chóng chuyển sang chính thức. Thành công chuyển sang chính thức có thể ngẫu nhiên đạt được một lần cơ hội rút thưởng thần cấp.]
Đột nhiên xuất hiện âm thanh nhắc nhở của hệ thống khiến cho Diệp Thu ngây người ra.
Hệ thống tình duyên ư? Đây là thứ gì?
Diệp Thu rất kinh ngạc, hắn không nghĩ tới cử chỉ vô tâm của mình mà lại có được thu hoạch ngoài ý muốn.
Chỉ là cái hệ thống tình duyên này rốt cuộc có tác dụng gì?
Chẳng lẽ cũng chỉ có ngẫu nhiên rút thưởng thần cấp thôi sao?
Hệ thống rất nhanh liền giải đáp nghi hoặc của Diệp Thu.
[Hệ thống tình duyên là một lần thăng cấp của hệ thống sư đồ.]
[Sau khi thành công chuyển sang chính thức, trao tặng tình duyên có thể đạt được bạo kích trả về. Hạn mức trả về cao nhất có thể len tới mười vạn lần.]
Trời đất! Mười vạn lần!
Diệp Thu hít sâu một hơi, chỉ trả về một vạn lần mà đã khủng bố như vậy, nếu như trả về mười vạn lần thì chẳng phải hắn sẽ một bước bay cao rồi sao?
Tình cảm mới ở giai đoạn đầu thôi mà, đồ tốt đều giữ lại ở phía cuối!
Diệp Thu lúc này vô cùng vui vẻ như trúng thưởng lớn.
Đợt này ta kiếm bộn rồi!
Mười vạn lần đó nha!
Nếu phát động cái này mà ta lại truyền đi một vạn năm công lực, vậy ta suýt chút nữa có thể phi thăng tại chỗ rồi!
Quả thật rất đáng gờm!
Đương nhiên, mười vạn lần này chỉ là hạn mức cao nhất, còn hắn có thể phát động hay không thì cần phải xem khí vận!
Có điều chuyện này cũng không quan trọng, mà điều quan trọng trước mắt vẫn là phải nhanh chóng chuyển sang chính thức, để sớm ngày có thể mở ra mười vạn lần trả về, đến lúc ấy ta sẽ trực tiếp phi thăng!