"Vì sao ngươi không cần vậy?" Diệp Thu buồn cười hỏi.
Vừa nãy rõ ràng là Liên Phong rất yêu thích không nỡ buông tay, tại sao hắn ngõ ý tặng nàng mà nàng lại không nhận?
Nữ nhân có tâm tư quá phức tạp!
Bạo Vũ Lê Hoa Châm kỳ thật không có tác dụng mấy đối với Diệp Thu, huống hồ hắn có tận mười hai cây. Mỗi một cây đều là Tiên Thiên Linh Bảo, cho dù tồn tại độc lập thì nó cũng có thể phát huy ra hiệu quả mạnh mẽ.
Cho nên thứ đồ này đã nhiều như vậy mà hắn không dùng để tán gái thì chẳng phải rất đáng tiếc rồi sao?
Liên Phong mím môi có chút do dự. Nàng quả thật rất thích, nếu có Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì tương lai cho dù có phải đối mặt với cường giả giống như Hiên Viên lão đạo thì nàng cũng có thể đánh một trận.
Thế nhưng Liên Phong không có ân tình gì với Diệp Thu, vậy sao nàng có thể nhận quà của hắn?
Liên Phong nghiêm túc ngẫm nghĩ, rồi thất lạc nói: "Ừm, ta không thích nhất là nợ người khác, mà chúng ta lại không phải là quan hệ đạo lữ, cũng không phải quan hệ sư đồ, vậy sao ta có thể nhận quà của ngươi được."
Diệp Thu nghiêm túc nghĩ ngợi, nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Liên Phong mà hắn đột nhiên cười nói: "À, thì ra ngươi băn khoăn điều này. Đạo lữ sao? Ừm, chúng ta cũng có thể như vậy!"
Hắn vừa dứt lời, Liên Phong lập tức ngẩng đầu nhìn xem ánh mắt dịu dàng của Diệp Thu, tim nàng bất chợt đập loạn nhịp, nhưng lại có cảm giác vui mừng.
Hắn đang... thổ lộ với ta sao?
Hắn thích ta thật ư?
A... Làm sao bây giờ? Ta phải Làm sao bây giờ?
Cảm giác này giống như bị điện giật vậy, trái tim ta mềm đi, toàn thân vô lực!
Sao ta lại có thể như vậy chứ?
Trong lòng Liên Phong bất giác tự hỏi, tại sao nàng vừa nghe Diệp Thu nói đến chuyện đạo lữ thì lại có cảm giác vui vẻ? Chẳng lẽ nàng thật sự thích hắn? Đây không phải là hắn đã sử dụng Mê Hồn Thuật chứ?
Trong lòng Liên Phong thẳng thắn cảm nhận được điều này, nhưng vẫn không ngừng phủ nhận nhiều lần.
Không thể nào, sao ta lại có thể thích một người mới quen không lâu được? Đây chẳng phải là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết ư?
Liên Phong lắc đầu phủ nhận, phàm là người nói những lời này chắc chắn là kẻ háo sắc, ham muốn thân thể của nàng.
Đáng ghét, ta rất muốn cự tuyệt nhưng vì sao không thể mở miệng được? A a a... Tức chết ta mà!
Liên Phong luống cuống đến phát khóc, rõ ràng nàng rất muốn cự tuyệt nhưng dường như trong lòng nàng lại có một giọng nói luôn luôn khuyên nàng đồng ý làm đạo lữ với Diệp Thu.
Sau khi xoắn xuýt hồi lâu, Liên Phong ngẩng đầu nhìn Diệp Thu và nhất thời ngây ngẩn cả người.
Mãi lâu sau nàng mới mở miệng nói:
"Điều này... không được, vì chúng ta chỉ vừa mới quen biết nhau. Ta nghe chưởng giáo sư huynh nói, tất cả đạo lữ trên thế gian đều là quen biết nhau từ trước, trao nhau tấm lòng rồi trải qua quá một trình yêu đương ngọt ngào."
"Trải qua hết những quá trình này thì mới có thể chính thức xác nhận quan hệ, cùng nhau tu hành, cùng tiến tùng lùi."
Liên Phong đàng hoàng giải thích, những kiến thức này đều là chưởng giáo sư huynh Tề Đạo Sinh của nàng nói với nàng, còn nàng không hề có kiến thức về phương diện này.
Dù sao chưởng giáo sư huynh sẽ không hại Liên Phong, cho nên ông ta nói gì nàng cũng cho là đúng.
Diệp Thu nghe xong liền thầm vui trong lòng.
Cô nương này đúng là không hiểu gì hết!
Khà khà, nàng dễ bị lừa như vậy thì ổn rồi!
Nhìn xem ta lay chuyển nàng như thế nào đi!
Diệp Thu ra vẻ trầm tư, vào phút cuối mới nói ra: "Ừm, ngươi nói rất có lý, vì quyết định qua loa như vậy quả thật có chút không phù hợp."
Liên Phong nghe xong mà trong lòng vui mừng, hết sức hài lòng với Diệp Thu.
Xem ra hắn không phải là một kẻ háo sắc, không phải ham muốn thân thể nàng mà thật lòng muốn kết giao với nàng.
Bản thân nàng cũng không có nhìn lầm người, vị sư huynh này... được!
Diệp Thu lại đột nhiên mở miệng nói: "Hay là như vậy đi, chúng ta có thể làm đạo lữ tạm thời, làm quen lẫn nhau, nói chuyện với nhau. Nếu đến lúc sư muội cảm thấy hài lòng thì chúng ta có thể trực tiếp chuyển sang chính thức."
"Đạo lữ tạm thời là sao?" Liên Phong ngạc nhiên hỏi, nàng lần đầu nghe được kiểu nói này.
"Chính là đạo lữ trên danh nghĩa, quan hệ chỉ thân mật hơn bằng hữu bình thường một chút, có thể tìm hiểu nhau và đi hết những quá trình ngươi vừa nói khi nãy. Trong thời gian này có thể không cần thực hiện bất luận chức trách nào của đạo lữ. Vả lại, trong lúc này nếu ta có chỗ nào không tốt để sư muội thấy không phù hợp thì có thể xoá bỏ quan hệ đạo lữ bất cứ lúc nào." Diệp Thu cười sâu xa, nói.
Liên Phong cẩn thận ngẫm nghĩ, có cảm giác rất xuôi tai.
Nàng đại khái có thể nghe rõ cái gọi là đạo lữ tạm thời trên danh nghĩa chính là một khoảng cách giữa hai người. Một khi xác nhận chính là phá vỡ khoảng cách này và sẽ chung sống với nhau như đạo lữ, chứ không giống như quan hệ sư huynh sư muội bình thường.
Chỉ hơi thân mật hơn nhưng cũng không thể vượt rào làm chuyện gì quá đáng.
Liên Phong ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười đẹp đẽ như ánh nắng của Diệp Thu mà trong lòng Liên Phong khẽ run lên.