Liên Phong thưởng thức châm trong tay một hồi và tự lẩm bẩm: "Thứ này lại lợi hại như vậy sao? Cây châm này nhỏ nhắn tinh tế như thế mà khi bắt đầu phát huy lại có uy lực vô cùng mạnh mẽ, ngay cả cường giả Chí Tôn cảnh hậu kỳ cũng không thể ngăn cản. Loại châm này quá lợi hại!"
Liên Phong nghiêm túc đánh giá, Diệp Thu nghe vậy thì khoé miệng hơi giật, nhịn không được mà che trán.
Rốt cuộc là ta lợi hại hay là châm lợi hại?
"Sư muội, kỳ thật châm này có lợi hại hay không còn phải nhìn người dùng châm nữa! Nếu thần khí như vậy rơi vào tay người bình thường thì cũng chỉ là pháp khí bình thường mà thôi, nhưng nếu nằm trong tay ta thì chắc chắn sẽ vừa mạnh vừa cứng!"
Liên Phong ngẩng đầu nhìn hắn, tỉ mỉ ngẫm lại câu nói này cũng không phát hiện điều gì bất thường, nói: "Ồ, không ngờ tạo nghệ dùng châm của sư huynh lại cao siêu như thế! Sư muội bái phục!"
Diệp Thu mỉm cười đáp: "Còn phải nói sao? Hôm khác nếu như có cơ hội mà sư muội muốn trải nghiệm thuật dùng châm của ta thì sư huynh cũng có thể thoả mãn thỉnh cầu của ngươi."
"Thật sao?" Liên Phong nghe xong mà thầm vui trong lòng.
"Đương nhiên là thật rồi, sư huynh đã bao giờ lừa ngươi chưa." Diệp Thu cười sâu xa nói.
Liên Phong hơi sửng sốt, ngẩng đầu mím môi nhìn vào mắt Diệp Thu.
"Vẻ mặt của tên này sao lại gian ác như vậy?" Liên Phong nghi hoặc.
Ánh mắt hắn sáng rực giống như một con sói đói đã phát hiện ra con cừu nhỏ lạc đàn.
Thêm cả bờ môi có chút liếm mép kia làm cho Liên Phong hơi sợ hãi mà nuốt nước bọt một cái.
Nhưng nàng nghĩ lại một hồi hình như cũng không có vấn đề gì.
Người đẹp trai sáng láng, quân tử thẳng thắn như hắn thì chắc chắn không phải là người xấu.
Ừm, chắc chắn hắn không phải như vậy!
Liên Phong lắc đầu, chân thành nói: "Được, vậy có thời gian hôm khác chúng ta sẽ giao lưu sâu hơn."
Thấy ánh mắt tha thiết chân thành cùng với vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Diệp Thu đột nhiên có cảm giác muốn phạm tội.
Cảm giác này giống như dụ dỗ tiểu cô nương chưa vị thành niên vậy, quá biến thái.
"Chà..."
Diệp Thu không khỏi run rẩy một chút, giật nảy mình.
Liên Phong cũng không phát hiện vẻ bất thường của hắn, vì nàng đang bận thưởng thức mười hai cây Bạo Vũ Lê Hoa Châm kia, nàng càng chơi càng thích.
Liên Phong bất giác nói: "Sư huynh, mấy cây châm này có tên không?"
Diệp Thu đáp: "Bạo Vũ Lê Hoa Châm!"
Liên Phong nghe vậy mà hai mắt toả sáng nói: "Cái tên này rất hay!"
Cây châm này xanh biếc như phỉ thuý, tinh tế sáng long lanh, phẩm tướng vô cùng đẹp mắt.
Khi thi triển lại như phong ba bão táp, chớp mắt liền có thể lấy mạng người.
Cũng chỉ có cái tên đặc biệt như vậy mới xứng với loại hung khí này.
Liên Phong nói xong mà lưu luyến trả lại cho Diệp Thu.
"Pháp khí tinh xảo và lại có uy lực to lớn như vậy, nếu ta cũng có một bộ thì tốt biết bao..." Trong lòng nàng thầm nói một câu, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Trong tay nàng có không ít pháp khí, nhưng phẩm cấp cao nhất chỉ là Tứ Tượng đỉnh trước đó đã tranh đoạt với Công Tôn Dương.
Nó thuộc dạng bảo khí của Đại Đế, uy lực còn trên cả linh khí cực phẩm. Nhưng so với Tiên Thiên Linh Bảo của Diệp Thu thì có vẻ cũng không là gì.
Liên Phong cẩn thận quan sát, Diệp Thu trước mắt đã lấy ra rất nhiều linh bảo cực phẩm, trong đó kinh khủng nhất là một thanh Tiên Kiếm, cùng với Càn Khôn Đỉnh và Bạo Vũ Lê Hoa Châm vừa rồi.
Nàng nghĩ không ra Diệp Thu rõ ràng nhỏ tuổi hơn nàng, hơn nữa còn xuất thân ở Đại Hoang là nơi sơn cốc hoang vắng âm u, vậy tại sao hắn lại có nhiều bảo khí đến như vậy?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không hiểu, ngẩng đầu nhìn xem nam nhân anh tuấn trước mắt mà mơ hồ không thôi.
Khi nàng chạm mắt với Diệp Thu một cái, trong lòng nàng đột nhiên run lên, tim đập rộn ràng, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng.
Đáng ghét, lại là Mê Hồn Thuật!
Liên Phong kiêu ngạo quay đầu đi, không dám nhìn thẳng Diệp Thu, trong lòng yên lặng tự an ủi.
Diệp Thu đột nhiên nói: "Sư muội, nếu ngươi thích thì ta có thể tặng cho ngươi số Hoa Châm này."
Liên Phong liền kinh ngạc, trong lòng vô cùng xúc động.
Hắn lại muốn tặng ta lễ vật sao?
Vì sao hắn lại muốn tặng ta lễ vật?
Chẳng lẽ hắn thích ta?
Nghĩ đến đây mà gương mặt xinh đẹp của Liên Phong lại đỏ lên, vội vàng phủ nhận.
Diệp Thu sao có thể thích ta được? Ta và hắn chỉ vừa mới quen biết, còn chưa hiểu rõ đối phương mà. Nhất định là ta nghĩ nhiều rồi.
Liên Phong mím môi lắc đầu, kiêu ngạo nói: "Không cần!"
Mặc dù nàng rất thích nhưng cũng không thích mắc nợ người khác.
Bọn họ lại không thân quen, mặc dù xưng hô sư huynh sư muội nhưng hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Đạo thống đã chia cắt nhiều năm, truyền thừa đến hôm nay đã sớm phai nhạt. Huống chi bọn họ lại không có quan hệ đạo lữ và cũng không phải sư đồ, vậy dựa vào đâu mà nàng dám nhận quà của Diệp Thu.
Diệp Thu cũng không mắc nợ nàng a!