Ầm!!!
Lúc này thiên địa bỗng nhiên rung chuyển.
Phía trên Thiên Uyên, tứ đại hung thú Chí Tôn cảnh vẫn đang chiến đấu, càng ngày chia cắt khoảng không hỗn độn này.
"Không ổn rồi!"
Đám người đều kinh hãi, chỉ thấy khe hở nứt ra bên trong hư không bỗng nhiên toả ra ánh sáng chói loá.
Trong chốc lát, thiên địa phản công, một luồng khí tức đế vương đánh xuống từ bên trên khiến cho mọi người sợ hãi.
Sức mạnh kinh người ấy cho dù là Chí Tôn cảnh cũng khó có thể ngăn cản.
Bành!!!
Trong nháy mắt, một vị cường giả Chí Tôn cảnh sơ kỳ đã trực tiếp bị đánh thành sương máu, không hề lực hoàn thủ.
Chỉ trong nháy mắt liền lấy mạng của một vị Chí Tôn cảnh, ngay cả thần hồn đều tiêu tán.
Ngay sau đó, hiện trường đã trở nên hỗn loạn.
"Mọi người mau chóng rời khỏi đây!" Vân Sinh Tử la lớn, lấy ra pháp khí và lập tức bỏ chạy.
Những người còn lại cũng hoảng hốt chạy trốn giống như vậy.
Mà bên này, một luồng khí tức đế vương lập tức giáng xuống, vừa vặn bao vây Liên Phong.
Liên Phong nhìn thấy cảnh tượng này mà sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, bỗng nhiên một cánh tay to lớn ôm nàng vào lòng.
Liên Phong chỉ thấy trước mắt tối đen, nàng đang được bao bọc bởi một cái ôm ấm áp.
Liên Phong mở mắt ra, nàng khẽ ngẩng đầu và chỉ thấy Diệp Thu đang nhẹ nhàng nhìn nàng, cười nói: "Yên tâm, có ta ở đây thì ta sẽ không để cho nàng bị thương."
Băng tuyết trong lòng Liên Phong dường như tan đi, gương mặt xinh đẹp của nàng hơi đỏ ửng, không biết vì sao hai tay nàng lại nắm chặt vạt áo của Diệp Thu.
Liên Phong ngẩng đầu nhìn thế giới trước mắt, phát hiện cả hai đang đứng giữa trời sao và biển lớn, giống như dạo chơi trong Cửu Thiên Chi Cảnh vậy.
"Đây là nơi nào?" Liên Phong lạnh nhạt hỏi.
Không phải nàng cố ý lạnh nhạt mà trời sinh nàng đã vậy, qua nhiều năm cũng đã thành thói quen, nhất thời khó sửa.
Diệp Thu mỉm cười giải thích: "Đây là thế giới bên trong Càn Khôn Đỉnh."
"Cái gì?" Liên Phong khẽ giật.
Bên trong Càn Khôn Đỉnh của Diệp Thu còn tồn tại không gian như vậy sao?
Vừa rồi lúc khí tức kia tới gần, nàng vốn cho rằng mình sẽ mất mạng, nhưng chưa từng nghĩ vào thời khắc mấu chốt Diệp Thu lại kéo nàng vào trong thế giới của Càn Không Đỉnh để tránh khỏi một kiếp.
Liên Phong cảm động và trong lòng càng kinh ngạc hơn. Càn Khôn Đỉnh của Diệp Thu vậy mà có thể né được công kích của khí tức đế vương.
Đó là khí tức cuối cùng trước khi chết của Đại Đế, cho dù hắn đã chết nhiều năm nhưng uy lực của hắn cũng không phải là thứ Chí Tôn cảnh có thể ngăn cản.
Nhìn xem vừa rồi mấy người kia vì không tránh kịp mà đã bỏ mạng trong tức khắc.
Liên Phong dịu dàng dựa vào trong ngực Diệp Thu, nội tâm nàng vô cùng phức tạp.
Cái ôm ấm áp vào trong lồng ngực rắn chắc này không hiểu sao khiến cho nàng có cảm giác rất an toàn, nàng nhất thời lại có suy nghĩ không muốn rời đi.
Liên Phong xoắn xuýt một hồi mới đẩy Diệp Thu ra, rồi nhìn chằm chằm vào thế giới trong Càn Không Đỉnh.
"Không hổ là Tiên Thiên Linh Bảo, quả nhiên vô cùng ảo diệu, ngay cả khí tức của Đại Đế mà cũng có thể tránh được."
Nói đến đây Liên Phong lại bắt đầu hâm mộ, nàng đột nhiên cảm thấy không còn ưa thích Tứ Tượng Đỉnh của mình nữa.
Hay là ta vứt Tứ Tượng Đỉnh đi?
Ngay cả thanh linh kiếm trước đây của nàng mà nói bỏ liền bỏ sau khi khao khát chiến thắng mãnh liệt của nàng trỗi dậy.
Liên Phong nhìn Diệp Thu sâu một chút, cúi đầu nghĩ thầm: Không được, ta không thể so sánh với tên này, như vậy ta sẽ dễ bị tức chết!
Lúc thì hắn lấy ra Tiên Kiếm, lúc thì hắn lấy ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm, bây giờ hắn lại lấy ra cả Càn Khôn Đỉnh.
Hắn đến cùng có bao nhiêu bảo bối?
Có điều vẫn may là bây giờ hắn là nam nhân trên danh nghĩa của ta, nên cũng không có uy hiếp gì với ta.
Nghĩ tới đây Liên Phong mừng thầm trong lòng, bởi vì Diệp Thu càng ưu tú thì nàng càng vui vẻ.
Dù sao nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Diệp Thu chính là đạo lữ tương lai của nàng, mà ai sẽ đi ghét bỏ nam nhân ưu tú của mình chứ.
Người đời đều sùng bái kẻ mạnh, Liên Phong cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là vị cường giả đạo lữ trên danh nghĩa này của nàng.
Sau một trận rung chuyển qua đi, khí tức Đại Đế kia dần dần tiêu tán. Lúc này Diệp Thu liền chú ý đến tình huống bên ngoài.
Hắn thấy không có gì bèn nói: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
"Được..." Liên Phong đáp ứng không kháng cự.
Thân ảnh của hai người trong nháy mắt liền biến mất khỏi thế giới trong Càn Không Đỉnh. Khi đi ra thế giới bên ngoài thì đã tiến vào Hoang Nguyên.
Ở phía chân trời, tứ đại hung Chí Tôn cảnh kia đều bị khí tức gây thương tích, chúng nằm rạp trên mặt đất để điều khí khôi phục vết thương.
Trận rung chuyển vừa rồi càng dẫn đến nhiều người, rất nhanh sau đó trong Hoang Nguyên đã đầy ắp người.
Dường như các cường giả Chí Tôn cảnh ở khắp các đại giới vực đều tới đây.
Diệp Thu cũng ngạc nhiên vì hắn không ngờ các giới vực bên ngoài lại có nhiều cường giả Chí Tôn cảnh như vậy.
Chẳng lẽ bọn họ đều có nguyên do khi nói rằng Đông Hoang là nơi vắng vẻ, sơn cốc âm u?