"Hoa công tử, nhìn cho kỹ, cái này mới gọi là kiếm khí!"
Diệp Thu cười mà giống như không cười, tay phải nhẹ nhàng hướng xuống, động tác nước chảy mây trôi, không có bất kỳ hoa hòe gì, mười phần đơn giản.
Trong chốc lát, cự kiếm trên chín tầng trời kia đột nhiên chém xuống.
Thôn Thiên Tước mang nhãn thần hoảng sợ, điên cuồng gào thét, muốn chạy trốn ra khỏi mảnh lĩnh vực này.
Nó thấy mình trốn không thoát, nên một lần nữa sử dụng chiêu thôn thiên phệ địa chi thuật kia, nhưng nó lại một lần nữa thất bại.
Đây chính là thần kỹ, nếu dễ dàng bị ngươi hấp thu như vậy thì còn gọi gì là thần kỹ?
Ầm!!!
Cự kiếm nện xuống, thân thể Thôn Thiên Tước trong nháy mắt đã bị ngàn vạn kiếm khí đánh tan, huyết vụ đem bầu trời nhuộm thành một mảnh đỏ bừng.
Toàn trường đều lặng ngắt như tờ.
Hồi lâu sau, mọi người mới kịp phản ứng lại.
"Vãi chưởng! Tiểu tử này còn là người sao?"
"Hắn chỉ hời hợt đánh ra một kiếm mà lại có uy lực như thế. Nếu như toàn lực bộc phát thì chẳng phải là muốn nhấn chìm tất cả chúng ta ư?"
Nói đến đây đám người liền hít sâu một hơi.
Ngay cả gã đồ tể kia giờ phút này cũng lộ ra ánh mắt cảnh giác. Từ lúc Diệp Thu thể hiện ra thực lực là đã bị hắn xem như đại địch.
Hoa Phi Vũ càng là sắc mặt trắng bệch, mười phần tuyệt vọng.
Thực lực của Diệp Thu cũng không kém như hắn tưởng tượng, nói cách khác người mà Liên Phong nhìn trúng không chỉ không kém mà ngược lại còn rất mạnh, mạnh đến nổi hắn cũng không nắm chắc có thể chiến thắng.
Nếu là dạng này vậy hắn còn có cơ hội nữa sao?
Điều càng làm cho Hoa Phi Vũ khó chịu chính là, vừa rồi hắn cũng giống như Diệp Thu nhẹ nhàng đánh ra một kiếm, nhưng không chỉ không giết chết được Thôn Thiên Tước, mà ngược lại còn trợ giúp nó tăng lên thực lực.
Bây giờ so sánh chẳng phải là muốn nói cho tất cả mọi người rằng hắn không bằng Diệp Thu.
Cảm giác bị đánh mặt này để cho Hoa Phi Vũ xấu hổ trong lòng, sắc mặt một mảnh xanh xám.
Diệp Thu chậm rãi thu kiếm, sờ lên cái cằm, nhìn xem Hoa Phi Vũ như có điều suy nghĩ, nói: "Thôn Thiên Tước sao? Ừm, tựa hồ cũng không có mạnh như vậy. Ta còn không có xuất lực mà nó liền chết. Vừa rồi hẳn là Hoa công tử đã nhường nó cho ta, nếu không ngươi làm sao lại một kiếm giết không chết nó, mà ngược lại để cho nó tăng lên thực lực."
Lời này vừa nói ra, đám người lập tức nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Ha ha ha, tốt một cái giết người tru tâm a!" Vân Sinh Tử cười to, những người khác cũng cố nén ý cười.
Những lời này của Diệp Thu quá có tính vũ nhục người.
Đồng dạng là hời hợt một kiếm mà hai người có kết quả hoàn toàn khác biệt.
Đến cùng ai thắng ai thua thì nhìn bằng một mắt cũng hiểu rõ.
"Ngươi. . ."
Hoa Phi Vũ thẹn quá hoá giận, khí hỏa công tâm, kém chút nữa đã một phun ra một ngụm máu tươi.
Nguyên bản hắn còn muốn lấy Diệp Thu làm trò cười, nhưng bây giờ trò cười lại trở thành chính hắn.
Diệp Thu cười nhạt một tiếng, đối mặt cỗ sát ý kia hắn không để ý chút nào.
Chỉ là một tên Hoa Phi Vũ thì hắn còn không để vào mắt.
Diệp Thu quay đầu thấm thía nói với Liên Phong: "Liên nhi, ra ngoài nhớ kỹ không cần loạn truyền! Hoa công tử là ai chứ, danh xưng Dao Sơn Thần Tử có kỳ tài ngút trời, thánh địa của người ta đã hao tốn bao nhiêu thiên tài địa bảo mới bồi dưỡng ra được một cái như hắn mà. Hắn được hi vọng cực lớn, nếu như chuyên này truyền ra ngoài thì người ta sẽ cho là, nguyên lai Dao Sơn Thần Tử chỉ như vậy! Liền là cái này thôi sao? Thánh địa của người ta không muốn mặt mũi ư?"
Nghe Diệp Thu kia chững chạc đàng hoàng, vẻ mặt nghiêm túc nói ra, khuôn mặt xinh đẹp băng lãnh của Liên Phong trong nháy mắt cũng không nhịn được cười.
"Ha ha ha ha. . ."
Gia hỏa quá biết nói đùa!
Nào có ai chững chạc đàng hoàng mà nói móc trào phúng người ta như thế?
Tâm hắn quá đen đi!
Nàng vốn cho rằng mình đã rất xấu bụng, nhưng không nghĩ tới Diệp Thu còn xấu bụng hơn so với nàng.
Gia hỏa chỉ cần hai, ba câu nói mà kém chút nữa đã để cho Hoa Phi Vũ tức hộc máu. Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Phi Vũ giờ phút này đã có diện mục dữ tợn, xanh xám rất khó coi.
Hắn quá vô sỉ! Nhưng mà ta thích!
Liên Phong rốt cục cũng nhịn được ý cười, chững chạc đàng hoàng nói với Hoa Phi Vũ: "Ừm, được! Ta ra ngoài tuyệt đối sẽ không loạn truyền! Hoa công tử, ngươi yên tâm đi!"
"Ngươi. . ."
Phụt!!!
Hoa Phi Vũ trong nháy mắt đã bị khí hỏa công tâm, phun ra một ngụm tiên huyết.
Nếu như lời nói của Diệp Thu có lực sát thương còn chưa đủ, như vậy lời nói của Liên Phong đã triệt để làm cho tâm tính của Hoa Phi Vũ hỏng mất.
Hắn làm hết thảy cũng chỉ vì muốn Liên Phong lau mắt mà nhìn đối với hắn.
Ai có thể nghĩ hắn trang bức không thành mà ngược lại còn mất hết mặt mũi tại trước mặt nữ thần.