"Ha ha ha ha. . ." Gã đồ tể khiêng một thanh cự đao, không tử tế mà cười lớn.
Hoa Phi Vũ càng là coi nhẹ, hắn vốn đang có tâm tình không tốt, nói: "Sâu kiến mà cũng dám ở trước mặt ta khua môi múa mép à?"
Vừa dứt lời, chỉ gặp hắn chậm rãi rút ra một thanh kiếm, trong nháy mắt chém tới.
Trong chốc lát, một đạo kiếm khí kinh người vượt ngang trời cao, chém về phía Thôn Thiên Tước.
Ầm!!!
Một tiếng nổ vang thật lớn, đám người nhìn lại thì thấy Thôn Thiên Tước đã bị một kiếm chém thành hai nửa.
Cả đám lập tức kinh hãi.
"Gia hỏa này vậy mà có thực lực kinh khủng như thế!"
Đó chính là đại hung Chí Tôn cảnh Thôn Thiên Tước a!
Hắn một kiếm liền chém chết nó sao?
Hoa Phi Vũ cảm nhận được tất cả mọi người ở đây đều mang ánh mắt kinh ngạc mà trong lòng vui mừng.
Quả nhiên còn phải là ta!
Tràng diện này cũng chỉ có ta là tâm điểm chú ý!
Bỗng nhiên, Thôn Thiên Tước bị chém thành hai nửa lại một lần nữa tái tạo thân thể.
Không chỉ có như thế, thực lực của nó lại một lần nữa được tăng lên.
Thôn Thiên Tước tựa hồ có chút hưng phấn, nó khiêu khích nhìn xem Hoa Phi Vũ tựa hồ muốn nói: "Này, tiểu tử kia, ngươi có thể đưa cho ta nhiều chút năng lượng nữa được không?"
Hoa Phi Vũ lập tức giận dữ trong lòng, hắn vốn cho là mình chỉ nhẹ nhàng một kiếm mà liền có thể lấy đi tính mệnh của Thôn Thiên Tước.
Hắn chưa từng nghĩ tới mình không chỉ không giết chết nó, mà ngược lại còn bị nó nuốt mất kiếm khí của mình để thực lực tăng nhiều.
"Ha ha ha ha. . ." Diệp Thu nhất thời nhịn không được mà cười to.
Gia hỏa này vốn định trang bức, ai có thể nghĩ hắn không thể trang bức thành công mà ngược lại còn giúp Thôn Thiên Tước tăng lên thực lực.
Đây là hắn tự dời tảng đá nện vào chân mình, mặt mũi đều ném đến nhà bà ngoại hắn!
Hoa Phi Vũ sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: "Ngươi đang cười cái gì vậy?"
"Không có gì, ta đột nhiên nhớ tới sự tình cao hứng mà thôi." Diệp Thu biểu thị thật có lỗi khi không thể nhịn cười.
Trang bức thật sự là một việc cần có kỹ thuật, không phải ai đều có thể làm được.
Hoa Phi Vũ có thể nghe ra trong lời nói Diệp Thu có sự châm chọc, chính mình tại trước mặt nữ thần đã bị mất mặt.
Trong lòng hắn cực kỳ tức giận, con mắt đảo một vòng ngăn chặn lửa giận. Hắn biểu lộ khiêu khích, nói: "Xem ra Diệp huynh đối với thực lực của mình rất có lòng tin nhỉ? Nếu không ngươi hãy bộc lộ tài năng cho mọi người xem Diệp huynh đến cùng có thần thông gì hơn người?"
Lời này vừa nói ra đám người lập tức hứng thú.
Trong lời này đang có hàm ý so tài.
Về Hoa Phi Vũ thì bọn hắn đều biết rõ, hắn là Dao Sơn Thần Tử có kỳ tài ngút trời, hắn sinh ra chính là để cả thế gian đều phải chú ý.
Vô luận đi đến đâu Hoa Phi Vũ đều tự tỏa ánh sáng, trời sinh ngông nghênh, chưa hề thua người.
Về phần Diệp Thu, ngoại trừ những cường giả vừa rồi tại bên trong mảnh hỗn độn kia ra thì đại đa số cũng không nhận ra hắn.
Chỉ gặp Diệp Thu chậm rãi đi ra, mây trôi nước chảy chậm rãi mở miệng nói: "Tốt! Nếu Hoa công tử đã có phần nhàn tình nhã trí này thì Diệp mỗ đành phải ra tay thôi."
Thấy Diệp Thu rốt cục đã mắc lừa mà Hoa Phi Vũ vui mừng trong lòng, thầm nói: "Hừ, đồ vô tri ngu xuẩn! Ngươi cứ cười đi, một hồi để ta xem đến cùng ai bị mất mặt? Ta cũng không tin ngươi lại có thể một kiếm giết chết Thôn Thiên Tước!"
Hoa Phi Vũ tự nhiên không tin Diệp Thu có thể làm được, bởi vì Thôn Thiên Tước có thiên phú bảo thuật kinh người, có hiệu quả khôi phục cực mạnh. Ngay cả một kiếm kia của hắn chặt đứt thân thể nó mà đều không thể giết được nó.
Vậy Diệp Thu làm thế nào có khả năng làm được?
Hắn liền đợi đến một hồi Diệp Thu xấu mặt sẽ nhục nhã Diệp Thu, để cho Liên Phong nhìn xem đến cùng ai ưu tú hơn.
Diệp Thu chậm rãi đi ra, tay phải hướng lên trời và chậm rãi duỗi ra.
"Hừ, cố ý ra vẻ, làm nửa ngày liền một thanh kiếm đều không có." Hoa Phi Vũ khinh thường nói.
Bỗng nhiên ở giữa hai ngón tay của Diệp Thu tản mát ra một cỗ cường quang.
Trong chốc lát, bốn phương thiên địa xuất hiện một cỗ kiếm ý lạnh lẽo tùy ý hoành hành, không ngừng tụ tập.
Chỉ một lát sau, trên đỉnh đầu Thôn Thiên Tước đã có một thanh cự kiếm do cỏ hoang trăm dặm ngưng kết mà thành và khóa chặt nó.
Trông thấy một màn này mà Thôn Thiên Tước liền phát ra sự sợ hãi từ nội tâm, vì nó đã khắc sâu hình ảnh cự kiếm này vào não hải.
Thôn Thiên Tước cũng không có quên, trước đây Diệp Thu đã dựa vào một kiếm này mà chém nó trọng thương.
Bây giờ nó lại một lần nữa trông thấy một kiếm này, vả lại uy lực so với lần trước còn cường đại hơn gấp mấy trăm lần.
"Cái này. . . Làm sao có thể?" Hoa Phi Vũ run lên, ngơ ngác nhìn xem thanh cự kiếm trên trời kia.
Khí thế của nó so với một kiếm vừa rồi của hắn mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, vả lại cỗ cảm giác áp bách kinh người này căn bản không phải kiếm ý của hắn có thể sánh được.
"Kiếm pháp Thần cấp!"
Trong nháy mắt, Hoa Phi Vũ liền minh bạch cái gì mà sắc mặt hắn hoàn toàn trắng bệch, nội tâm cảm thấy không cam lòng.
Diệp Thu vậy mà lại có kiếm pháp thần cấp, vả lại thực lực còn cường hãn như thế!