Liên Phong lúc này cũng bị biến hóa của mình chấn kinh.
Mặc lên Tiên Váy về sau, nàng có thể cảm giác được thực lực của mình phi tốc tăng lên. Bây giờ cho dù là mấy trăm vị cường giả Chí Tôn cảnh vây công nàng thì nàng cũng có thể đứng ở thế bất bại.
Cái Tiên Váy này có lực phòng ngự quá cường đại, thật sự không phải nói đùa. Mà lại sau hki mặc nó lên người nàng có thể cảm ứng được sự tồn tại của Diệp Thu, tựa hồ có cảm giác tâm linh tương thông.
Cảm giác này rất vi diệu, rất kỳ lạ.
Liên Phong cẩn thận nghiên cứu hiệu quả khác của Tiên Váy thì bỗng nhiên khuôn mặt đỏ lên.
Nàng giận dữ nói ra: "Làm sao thứ này còn có loại công năng kỳ kỳ quái quái kia! So với tà thuật của Hiên Viên lão đạo còn tà ác hơn!"
Trong lòng Liên Phong nhịn không được mà mắng mỏ một câu, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu.
"Thôi được rồi, ngày khác rồi nói sau." Nghiêm túc suy tư một chút, Liên Phong quyết định trước tiên không nói đến vấn đề này.
Nàng ngay tại chỗ dạo qua một vòng rồi ngừng lại hỏi: "Nhìn được không?"
Liên Phong mong đợi nhìn xem Diệp Thu, chỉ nghe hắn nói: "Ừm, rất đẹp! Liên nhi nhà ta thật đẹp, giống như một đóa hoa hoàn mỹ trong thế giới Thượng Thương, mỹ lệ đến rung động lòng người.”
Khuôn mặt Liên Phong đỏ lên, trong lòng mười phần vui vẻ. Sau một hồi nàng mới khôi phục vẻ lãnh đạm ngày xưa, nói: "Ừm, ngươi cảm thấy đẹp mắt là được!"
Ánh mắt người khác thì nàng không quá để ý, chỉ cần Diệp Thu ưa thích là đủ rồi.
Nàng mặc quần áo đẹp hơn nữa cũng chỉ là mặc cho người mình yêu mến nhìn ngắm, chỉ cần hắn ưa thích là được, người khác cảm thấy có đẹp hay không cũng không trọng yếu.
Diệp Thu thưởng thức một phen, nhìn một lần cho thỏa mãn rồi cuối cùng mới hài lòng.
Chà, mọi người đều đã rời đi a!
Aiii, thật đáng tiếc! Ta vốn định lại vung một đợt cơm chó nhưng lại không có người xem!
Thôi quên đi!
Thuốc trường sinh đã tới tay, Diệp Thu cũng đã mất đi hứng thú với các bảo vật bên trong Đế mộ.
Những thứ được gọi là Đế khí, linh dược hắn đều nhìn không vừa mắt, nhưng nếu đưa cho đồ đệ thì ngược lại là có thể.
Lần đi vào Đế mộ này Diệp Thu đã thu hoạch rất lớn, lập tức trở nên giàu có.
Tử Hà phong còn chưa bao giờ giàu có như vậy, trong lòng Diệp Thu mười phần thỏa mãn.
Hắn bây giờ có được bảo vật đã nhiều đến đếm không hết.
Tiên phẩm: Cây giống Bàn Đào Thụ.
Thuốc trường sinh cực phẩm, Hỗn Độn Thanh Liên.
Tàn cốt Côn Bằng.
Càn Khôn Đỉnh.
Đây đều là thu hoạch của hắn tại lần đi vào Đế mộ này.
Đợi sau khi trở về bế quan một đoạn thời gian, thực lực của hắn tuyệt đối sẽ phi tốc tăng lên.
Chỉ cần đạt đến Phong Vương cảnh thì Diệp Thu có thể xưng vô địch tại Đông Hoang.
Về phần những giới vực khác có đạo lạch trời tồn tại, cho nên trước mắt hắn còn không cách nào tiến vào đó.
Chỉ có đạt tới Đại Đế cảnh thì có lẽ sẽ có pháp bảo đặc thù để có thể xuyên qua kết giới đi đến những giới vực khác.
Nghĩ tới đây Diệp Thu không khỏi phát sầu, lần này rời đi thì về sau hắn và Liên Phong phải đợi đến khi nào mới có thể gặp lại nhau?
Trừ phi xuất hiện lần nữa dạng thế giới lĩnh vực xuyên qua bát hoang giống như Đế mộ này, nếu không bọn họ cũng chỉ có thể chờ đến khi đột phá Đại Đế cảnh thì mới có thể gặp nhau lần nữa.
Liên Phong tựa hồ cũng ý thức được điểm này, trong lòng nàng cảm thấy rất lưu luyến.
Ầm!!!
Bỗng nhiên có một đạo Cửu Tiêu thần lôi xuyên qua trời cao, thiên địa run lên một hồi, sơn băng địa liệt.
Diệp Thu cảm thụ được mặt đất rung động, nói: "Không tốt, phương thế giới này đang tan rã."
Thời điểm ly biệt cuối cùng cũng đến.
Bởi vì cự quy ngủ say nên toà Đế mộ này cũng tiến vào trạng thái ngủ say.
Lĩnh vực Chí Tôn cảnh bên trong Long Môn cũng bắt đầu tan rã.
Liên Phong âm thầm run lên, nàng tràn đầy ẩn tình mà ngẩng đầu nhìn xem Diệp Thu, cuối cùng thời khắc ly biệt đã đến.
Trong lòng nàng mười phần lưu luyến, nói: "Hai chúng ta khi nào mới có thể gặp lại nhau?"
Diệp Thu nhẹ nhàng cười một tiếng, trấn an nàng: "Yên tâm đi, hai chúng ta chẳng mấy chốc sẽ lại gặp nhau thôi."
Liên Phong mỉm cười, nàng tin tưởng vững chắc Diệp Thu tuyệt đối sẽ không nuốt lời, và càng sẽ không lừa dối nàng.
Nàng cười khuynh thành một tiếng, rồi nói ra âm thanh rất động lòng người: "Tốt, ta chờ ngươi! Vô luận bao lâu ta cũng chờ ngươi!"
Liên Phong buông xuống lời hứa chờ đợi này bởi vì Diệp Thu đã vì nàng mà làm hết thảy, rất đáng giá để nàng chờ đợi hắn.
Dù cho ngàn năm hay vạn năm thì nàng cũng có thể một mực chờ đợi được.
Từ vừa mới bắt đầu Liên Phong liền biết sẽ có một ngày này, cho nên nàng đã sớm làm xong tâm lý chuẩn bị.
Theo một đạo cường quang chiếu xuống, hai người thâm tình ôm lấy nhau.
Sau một hồi lâu, Long Môn lại lần nữa mở ra.
Hai người riêng phần mình đi vào lối vào của mình, không bị khống chế mà bị khu trục ra khỏi lĩnh vực này.
Trước khi ly biệt, Liên Phong khẽ cắn một cái lên bờ vai Diệp Thu, nàng nói là muốn lưu lại ký hiệu để tuyên thệ chủ quyền.
Sau khi Long Môn đóng lại, hai người cũng bởi vậy mà về lại giới vực của riêng mình.