Lúc này, tại bên ngoài Đế mộ.
Bởi vì cửa vào bị phong bế, nên những người trong các lĩnh vực có đẳng cấp thấp bị truyền tống ra trước nhất.
Vừa mới bị truyền tống ra nên Lâm Thanh Trúc có chút chân tay luống cuống, trong tay nàng là một thanh Đế Kiếm, rất nhanh liền hấp dẫn đến vô số người chú ý.
Thanh Đế Kiếm kia cần nàng bốc lên nguy hiểm tính mạng để thăm dò tử vong chi uyên mà đạt được.
Thanh kiếm này bởi vì bị Oán Linh trong tử vong chi uyên ăn mòn lâu dài, dẫn đến trên thân kiếm lây dính oán khí rất nặng.
Người nào có tâm trí không kiên định mà sử dụng thanh kiếm này sẽ rất dễ dàng đánh mất lý trí, đọa nhập ma đạo.
Còn tốt là Lâm Thanh Trúc có Cửu U Hàn Băng Quyết phụ trợ, nên ý chí của nàng mười phần kiên định, căn bản sẽ không bị nó ảnh hưởng.
Không chỉ có như thế, nếu như nàng sử dụng thanh kiếm này, nàng càng có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó, khiến cho thực lực của nàng tăng nhiều.
Dù cho nàng có đối mặt với đối thủ có tu vi cao hơn nàng, nhưng chỉ cần dùng thanh kiếm này đánh ra một chiêu Tu La Trảm, vậy liền có thể quyết định thắng bại.
Kiếm này vừa xuất hiện lập tức dẫn tới vô số người chung quanh chú ý, bọn hắn đều lộ ra ánh mắt tham lam.
"Đế Kiếm!"
"Tiểu cô nương này lại có một thanh Đế Kiếm trong tay!"
Một lão giả nhìn trúng Đế Kiếm trong tay Lâm Thanh Trúc mà lộ ra nét mặt hưng phấn.
Ông ta tiếp tục nói: "Tiểu cô nương, thanh Đế Kiếm này có sát khí cực nặng, ngươi cầm không được đâu, không bằng để cho lão phu thay ngươi đảm bảo đi."
Ông ta cũng không đợi Lâm Thanh Trúc đồng ý mà liền đưa tay ra muốn đoạt đi.
"Cút!" Một tiếng quát lạnh từ cửa vào ra truyền đến.
Chỉ gặp một đạo thân ảnh màu lam tím từ cửa vào bay tới, nhẹ nhàng một chưởng liền đánh cho lão giả kia bay rớt ra ngoài.
Đám người nhìn lại thì đây không phải là ai khác mà chính là Minh Nguyệt.
"Sư tôn!" Vừa trông thấy Minh Nguyệt trở về, bọn người Liễu Như Yên hưng phấn không thôi, vội vàng tiến lên hành lễ.
Lâm Thanh Trúc cũng là nới lỏng một hơi, nàng vừa rồi đang cùng người giao thủ bên trong Đế mộ và chuẩn bị dùng kiếm này để chấm dứt đối phương, ai ngờ nàng đột nhiên bị truyền tống ra.
Đạo lý không nên lộ tài ra ngoài nàng đương nhiên minh bạch, nhưng nàng căn bản không kịp thu kiếm mà liền bị truyền tống ra.
Còn tốt là Minh Nguyệt đã kịp thời xuất hiện, không thì vừa rồi quả thật nguy hiểm.
Lâm Thanh Trúc cảm kích tiến lên hành lễ và gửi tới lời cảm ơn, Minh Nguyệt chỉ là nhẹ gật đầu.
Ánh mắt Minh Nguyệt băng lãnh nhìn xem lão giả bị nàng một chưởng đả thương, tức giận nhíu mày nói: "Lại là Bất Lão sơn sao? Các ngươi thật sự coi Bổ Thiên giáo chúng ta dễ bị khi dễ như vậy à?"
Lão giả này chính là một tên trưởng lão phổ thông của Bất Lão sơn, tu vi chỉ mới đạt tới Thần Tàng nhất phẩm.
Gặp Minh Nguyệt hướng lửa giận về mình, sắc mặt lão giả lập tức hoàn toàn trắng bệch.
Ông ta vốn định đoạt Đế Kiếm liền chạy, dù sao nơi này số người biết ông ta cũng không nhiều, nhưng nào ngờ trưởng bối trong sư môn của đối phương lại ra ngoài nhanh như vậy.
Mà lại khi ông ta trông thấy Minh Nguyệt, trong lòng càng là lòng như tro nguội.
Lúc trước Đại trưởng lão của ông ta đã chuyên môn bàn giao rằng không được phép trêu chọc người của Bổ Thiên giáo.
Nhưng ông ta nào có thể nghĩ đến mình chỉ tùy tiện động một chút ý đồ xấu mà liền chọn phải Bổ Thiên giáo.
Vì sao thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Chỉ tại ông ta đều không đến xem mấy lần mâu thuẫn kia, cho nên không biết về Lâm Thanh Trúc, bằng không ông ta làm sao có thể dám động ý nghĩ này.
Lão giả bình tĩnh lại, cẩn thận suy tính một phen, đã định ra lộ tuyến chạy trốn thật tốt.
Trong chốc lát, chỉ gặp thân hình ông ta lóe lên, chuẩn bị hướng về đám người kia mà dịch chuyển đi.
Nhưng ai có thể nghĩ ông ta vừa thuấn di đến tiết điểm thì Minh Nguyệt đã đến trước ông ta một bước.
"Muốn đi sao?" Minh Nguyệt cười lạnh, sát ý tăng vọt.
Mâu thuẫn giữa Bất Lão sơn và Bổ Thiên giáo đã đến tình trạng không thể vãn hồi, Diệp Thu và Thiên Cơ Tử càng là đem mâu thuẫn sử dụng đến mức tốt nhất.
Đôi bên đã không còn cơ hội hòa hoãn, mà nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình.
Minh Nguyệt chưa từng nghĩ sẽ thủ hạ lưu tình để chế tạo phiền phức cho mình.
Giống như Tề Vô Hối từng nói, Bổ Thiên giáo chưa từng gây chuyện nhưng cũng chưa từng sợ phiền phức.
Minh Nguyệt lập tức vỗ ra một chưởng, trực tiếp đánh cho lão giả kia mất mạng tại chỗ.
Một màn này vừa vặn bị mấy người Lý Trường Không tại cửa vào ra nhìn thấy.
"Dừng tay!" Lý Đạo Nguyên gầm thét một tiếng, trong nháy mắt vỗ tới một chưởng.
Nhưng Minh Nguyệt làm sao e ngại qua hắn, nàng bình tĩnh quay người đánh ra một cái thủ ấn, trực tiếp đánh cho Lý Đạo Nguyên bay ngược ra sau.
Lý Trường Không thuận thế tiếp được hắn rồi chất vấn: "Minh Nguyệt chân nhân, ngươi đây là ý gì?"
Ông ta không hiểu vì sao Minh Nguyệt lại ra tay giết chết trưởng lão của Bất Lão sơn bọn hắn tại trước mắt bao người?