Một bên khác, Tề Vô Hối bị một chưởng đột nhiên này đánh cho thổ huyết, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, không còn khí phách phong hoa như vừa rồi nữa.
Các thủ tọa còn lại cũng là giật mình trong lòng.
Nếu như Thiên Cơ Tử chỉ là nửa bước Chí Tôn cảnh thì có lẽ bọn hắn còn có thể liều mạng, nhưng giờ phút này ông ta vậy mà đã đạt đến Chí Tôn cảnh. Vậy trận chiến đấu này bọn hắn rốt cuộc đã không có bất luận ý nghĩa phản kháng gì nữa.
"Ha ha ha, chúc mừng sư huynh đã thành công phá cảnh trở về." Huyền Cơ Tử mang vẻ mặt hưng phấn nhìn xem Thiên Cơ Tử và đón đầu đại lễ một cái, trên mặt ông ta biểu lộ mười phần đắc ý.
Nguyên bản ông ta còn tưởng rằng Bất Lão sơn nhất định phải thua, nhưng không nghĩ tới lại đảo ngược tình thế nhanh như vậy.
Thiên Cơ Tử lạnh lùng nhìn bọn hắn một chút, dưới sự ăn mòn của hắc khí quỷ dị ông ta miễn cưỡng mới có thể bảo trì một điểm lý trí.
"Một đám phế vật, đều lui hết cho ta." Thiên Cơ Tử quát lớn một tiếng.
Sau đó ông ta chậm rãi đi ra từ trong đám người, lạnh lùng nhìn thẳng đám người Bổ Thiên giáo mà không nói gì.
Tề Vô Hối một lần nữa bò lên, Minh Nguyệt ân cần hỏi thăm: "Tề sư huynh, ngươi không sao chứ?"
Tề Vô Hối khoát tay áo, bình ổn khí tức một chút rồi nói: "Ta không sao! Thực lực của lão gia hỏa này đã tăng nhiều vì đã đột phá Chí Tôn cảnh, hiện tại cứ tiếp tục đánh xuống thì nhóm chúng ta tất thua không thể nghi ngờ. Ta sẽ nghĩ biện pháp ngăn chặn lão ta, các ngươi hãy mang bọn nhỏ rời đi nơi này."
"Tề sư huynh, chuyện này. . . Nhóm chúng ta sao có thể bỏ lại một mình ngươi ở chỗ này được?" Trong lòng mọi người run lên, vội vàng cự tuyệt.
Vào lúc này, cho dù là những đệ tử kia cũng là cảm động hết sức.
Tề Vô Hối xanh mặt, nói: "Tính mệnh của một mình ta không đáng để lo! Những đứa nhỏ này đều là hi vọng của Bổ Thiên giáo chúng ta, cho nên ta không hi vọng chúng xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Truyền thừa là trọng yếu nhất, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính!"
Lời này vừa nói ra, đám người liền trầm mặc. Bọn hắn thật không nghĩ tới cái gọi là truyền thừa kia lại chiếm cứ địa vị trọng yếu như vậy tại trong lòng Tề Vô Hối.
Minh Nguyệt ngưng trọng nói: "Tề sư huynh, ta sẽ lưu lại giúp ngươi! Hai chúng ta liên thủ có lẽ sẽ có thể chịu đựng được một hồi, để cho bọn nhỏ có hi vọng tranh thủ chạy trốn!"
"Không cần! Các ngươi cùng rời đi đi! Tất cả đều đi cho ta!" Tề Vô Hối mang ngữ khí kiên định nói ra.
Trong lòng hắn đã yên lặng bắt đầu vận hành Ẩm Huyết Kỹ, chính là cấm pháp mà Tề Hạo đã sử dụng tại thất mạch hội võ trước đó.
Minh Nguyệt phát giác ra dị thường nhưng cũng không ngăn cản, vì nàng biết rõ một khi vị Tề sư huynh này đã hạ quyết tâm thì cho dù là chưởng giáo sư huynh cũng rất khó bảo hắn quay đầu.
Ẩm Huyết Kỹ kia có nguy hại cực lớn đối với thân thể, giờ phút này Tề Vô Hối một khi sử dụng thì có lẽ sẽ có thể miễn cưỡng đạt tới Chí Tôn cảnh, nhưng vẫn không đủ để chiến thắng, mà chỉ có thể tranh thủ cho bọn hắn một chút cơ hội chạy trốn.
Chỉ gặp Thiên Cơ Tử dậm chân lao đến, ánh mắt ông ta đã khóa chặt Lâm Thanh Trúc, nói: "Ngươi chính là đồ đệ của Diệp Thu đúng không?"
Trong mắt ông ta bốc lên sự điên cuồng, sự khát máu và sát ý mà nhìn thẳng về phía Lâm Thanh Trúc.
Nhìn thấy nàng thì Thiên Cơ Tử liền nghĩ tới cảnh ông ta đã bị Diệp Thu liên tục tra tấn mấy lần trước đó. Oán khí trong lòng ông ta trong nháy mắt lại tăng lên mấy phần.
Sưới sự ăn mòn của quỷ dị chi nguyên, tâm cảnh của Thiên Cơ Tử đã dần dần luân hãm mà biến thành kẻ khát máu lạnh lùng. Cừu hận đã chiếm cứ nội tâm ông ta.
Thân thể Lâm Thanh Trúc run lên, dưới sự áp bách của Chí Tôn cảnh, sắc mặt nàng đã hoàn toàn trắng bệch.
Nghe đối phương chất vấn như vậy mà Lâm Thanh Trúc cũng không cam chịu yếu thế, vì nàng không muốn ném đi mặt mũi của sư tôn nên kiên trì nói ra: "Đúng, ta chính là đại đồ đệ của Diệp Thu chân nhân!"
Tất cả mọi người đều biết rõ Diệp Thu và Thiên Cơ Tử có khúc mắc, bây giờ Thiên Cơ Tử nói như vậy khẳng định là muốn bắt Lâm Thanh Trúc để khai đao.
Trong lòng Lâm Thanh Trúc cũng rõ ràng điểm này, nhưng nàng lại không có nửa điểm sợ hãi.
Sư tôn của nàng đã nói qua, người của Tử Hà phong chưa từng biết cúi đầu nhận sai là như thế nào!
Triệu Uyển Nhi cũng lần lượt đi ra, cao giọng nói: "Còn có ta là đệ tử mười chín đời của Tử Hà phong, là nhị đồ đệ của Diệp Thu chân nhân!"
Đám người nhìn cử chỉ của các nàng mà trong lòng cảm khái không thôi.
Tử Hà phong là một cái tên rất đặc biệt, đã lạc ấn thật sâu tại trong đầu của bọn họ.
Huyền Thiên đạo nhân năm đó không ai bì nổi, mà Diệp Thu hiện tại có danh tiếng còn thịnh hơn.
Người của Tử Hà phong chưa khi nào có thời điểm cúi đầu trước người khác!
Hiện tại hai tiểu nha đầu đứng trước mặt bọn hắn cũng không hề cúi đầu!
"Rất tốt, nhưng thật đáng tiếc!" Phía trên cao, Hạc Vô Song lắc đầu nói ra.
Nếu như lúc này người đứng đó là hắn, vậy hắn chỉ sợ mình sẽ làm không được như Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi thề sống chết giữ gìn tôn nghiêm của sư tôn, không có ai được sỉ nhục sư tôn của các nàng.
Có lẽ tại trong lòng các nàng, danh dự của Diệp Thu còn trọng yếu hơn so với tính mệnh của chính mình.