Thiên Cơ Tử cất tiếng cười to, âm tàn nói ra:
"Ha ha ha ha. . . Tốt, rất tốt! Nếu các ngươi đã vội vã muốn chết như vậy thì ta liền thành toàn các ngươi!"
"Trước đây Diệp Thu sỉ nhục ta, nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của ta, nhưng hôm nay hắn không ở nơi này nên lão phu sẽ lấy các ngươi ra để khai đao trước, rồi quay đầu lại tìm hắn tính sổ sách sau!"
Vừa dứt lời, Thiên Cơ Tử trong nháy mắt đã chém tới một kiếm.
Hai người Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi đều mang vẻ mặt lạnh nhạt.
Mặc dù đối mặt tử vong nhưng các nàng cũng không hề lui lại nửa bước.
Đối mặt cường giả Chí Tôn cảnh, lấy thực lực của các nàng thì làm thế nào có khả năng ngăn cản.
"Trở về!"
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, phi kiếm của Tề Vô Hối từ nơi xa đánh tới, chính diện chống được một kiếm này của Thiên Cơ Tử.
Một bên khác, Minh Nguyệt vung ra một dải lụa trắng từ trong tay áo, một tay quấn chặt lấy hai nàng và trong nháy mắt kéo lại.
"Đi!" Tề Vô Hối hai mắt đỏ bừng, giận dữ hét lên.
Giờ phút này hắn đã mở ra Ẩm Huyết Kỹ mà không thèm để ý hậu quả.
Tất cả mọi người biết rõ, một khi sử dụng Ẩm Huyết Kỹ thì căn cơ của Tề Vô Hối nhất định sẽ có chỗ tổn thương.
Huống chi đối thủ của hắn còn là Thiên Cơ Tử mạnh hơn hắn, là cường giả Chí Tôn cảnh và càng có quỷ dị chi nguyên hỗ trợ.
Như thế đánh xuống Tề Vô Hối hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thế nhưng hắn vẫn như cũ ngăn tại phía trước tất cả mọi người.
Một đám đệ tử của Bổ Thiên giáo tuôn ra lệ vũ nhuốm máu đào, bóng lưng già nua kia nhất thời trở nên bao la hùng vĩ.
"Tề sư thúc. . ." Liễu Thanh Phong duỗi tay ra, nhưng lại vô lực buông xuống.
Hắn thân là thủ tịch đại đệ tử, tự nhận là đã nắm rõ tính cách và nhân phẩm của thủ tọa bảy mạch như lòng bàn tay. Nhưng là hôm nay cử chỉ của Tề Vô Hối đã làm cho hắn lần thứ nhất sinh ra hoài nghi đối với nhận biết của bản thân.
"Đi!" Liễu Thanh Phong ra lệnh một tiếng, tất cả đệ tử trong nháy mắt liền tản ra để chuẩn bị rút lui.
Một bên khác, khi thấy đám người của Bổ Thiên giáo muốn rút lui, Huyền Cơ Tử làm sao có thể dễ dàng để cho bọn hắn rời đi như vậy.
Phải biết một phen huyết chiến vừa rồi, Bất Lão sơn đã tổn thất rất nặng nề, mà lúc này chính là thời điểm để Bất Lão sơn báo thù.
"Xông lên cho ta, ngăn bọn hắn lại, các ngươi đừng mong thoát được một ai. Hôm nay bất kể là ai mà dám can đảm nhúng tay thì chính là địch nhân của Bất Lão sơn chúng ta." Huyền Cơ Tử sát khí mười phần nói ra.
Sau đó ông ta vỗ ra một chưởng, ánh mắt trực chỉ Liễu Thanh Phong.
Muốn giết thì nên giết thủ tịch trước tiên, những tiểu nhân vật kia căn bản không bị ông ta để vào mắt, chỉ có giết thủ tịch thì mới đầy đủ kích thích.
Chỉ gặp một chưởng kia sắp tới và suýt nữa đánh trúng Liễu Thanh Phong, tại thời khắc mấu chốt Minh Nguyệt lại một lần nữa xuất thủ ngăn lại.
Nàng nói với Dương Vô Địch: "Sư huynh hãy thay ta mang bọn hắn rời đi!"
Trong lòng Dương Vô Địch biệt khuất không thôi, hắn hận không thể nâng trường thương xông lên làm một vố lớn.
Thế nhưng bây giờ không phải là thời điểm hành động theo cảm tính, đúng như Tề Vô Hối đã nói, truyền thừa là trọng yếu nhất.
"Lục sư đệ, chia ra mà đi!" Dương Vô Địch quay đầu nói với Lục Phong, sau đó nâng trương thương tiến lên giết ra một đường máu, chuẩn bị mang đệ tử ly khai.
Tại bên khác, Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi vừa mới đi một vòng dưới hoàng tuyền, lúc này các nàng vẫn còn có một chút chưa tỉnh hồn.
Lâm Thanh Trúc có tâm tính coi như ổn định mà trong nháy mắt tỉnh lại, lôi kéo tay Triệu Uyển Nhi, nói: "Sư muội, theo sát ta."
Nói xong nàng liền mang theo Đế Kiếm hướng một lỗ hổng mà giết ra ngoài.
Chỉ tiếc rằng nàng tựa hồ là hạch tâm của trận chiến đấu này, bởi vì danh hào đại đồ đệ của Diệp Thu đã chú định nàng khó có thể ẩn núp.
"Bắt lấy các nàng!" Lý Đạo Nguyên sát khí tràn trề nói ra.
Hắn đã từng bị Diệp Thu sỉ nhục nên hôm nay muốn hoàn lại toàn bộ.
"Hừ, một cái, hai cái thì có cái gì khác nhau? Tới đi! Hôm nay ta muốn đánh mười cái." Minh Nguyệt bá khí cản lại, một chưởng đẩy lui mấy người.
Nàng đứng giữa không trung rất có phong thái Nữ Chiến Thần.
Một mình nàng ngăn cản toàn bộ đám trưởng lão của Bất Lão sơn ở bên ngoài, để cho bọn hắn không cách nào rút thân ra để đi truy sát bọn người Lâm Thanh Trúc.
Huyền Cơ Tử giận dữ, nói: "Tiện nhân! Cùng xông lên giết nàng cho ta!"
Trận huyết chiến hết sức căng thẳng, bọn người đánh đến long trời lở đất, một lần nữa đem chỗ đại sơn này san thành bình địa.