Dương Vô Địch xanh mặt nhìn xem một đám đệ tử trước mặt mình liên tiếp thụ thương, hắn từ trong ngực lấy ra một tấm phù đưa tin.
Đây là một tấm phù đưa tin rất đặc biệt, trong tay mỗi một vị thủ tọa đều có một cái.
Chỉ có gặp được dạng tai họa như diệt môn thì mới có thể bóp nát nó.
Dương Vô Địch nhìn xem phù đưa tin trong tay, không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp bóp nát.
Vào lúc này, tại bên trong Ngọc Thanh điện của Bổ Thiên giáo, Mạnh Thiên Chính đang ngồi trên ghế chưởng giáo đột nhiên đứng lên.
Ông ta yên lặng một hồi, trên khuôn mặt già nua trong nháy mắt hiện ra mười phần sát ý.
Sắc mặt ông ta xanh xám một trận, lửa giận đã xông lên não.
"Bất Lão sơn! Các ngươi dám lấn Bổ Thiên giáo chúng ta sao?" Mạnh Thiên Chính quát to một tiếng, không giận tự uy, trong nháy mắt đã thuấn đi vào từ đường phía sau núi.
Mấy phút sau, mấy trăm đạo thân ảnh từ phía sau núi bay ra, thẳng đến vùng đất im lặng mà đi.
Từ trong bảy mạch cũng lần lượt có các đạo thân ảnh không ngừng đuổi theo.
Giờ khắc này, Bổ Thiên giáo cơ hồ đã xuất động toàn giáo.
Tại vùng đất im lặng, một trận huyết chiến liên quan đến sinh tử tồn vong của hai đại thánh địa vẫn đang nổ ra kịch liệt.
Bên phía trưởng lão của Bất Lão sơn phát hiện Dương Vô Địch bóp nát phù đưa tin thì cũng bắt đầu làm theo.
Hôm nay đôi bên muốn liều một trận sinh tử, hoặc là Bất Lão sơn cứ thế biến mất, hoặc là Bổ Thiên giáo từ hôm nay trở đi sẽ bị xoá tên.
"Giết cho ta!" Dương Vô Địch dứt khoát buông xuống tâm tư, nổi giận gầm lên một tiếng.
Sau khi bóp nắt phù đưa tin, hắn nâng trường thương đánh tới, như đã tự đoạn đường lui.
Lục Phong cũng là bá khí quay đầu, cười nói: "Ha ha ha ha. . . Dương sư huynh, hôm nay nhóm chúng ta dứt khoát chiến cho thống khoái đi! Mấy trăm năm không có trải qua tâm tình chiến đấu kích động như vậy, ta thật sự có điểm nhiệt huyết sôi trào a!"
Lục Phong đánh một chiêu Long Chủy Thủ, trong nháy mắt đã chém rớt một tên trưởng lão của Bất Lão sơn trước mắt, một mình tiến vào vòng vây giết tới, trông hắn rất có hương vị người già nhiệt huyết.
Một bên khác, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi cũng lần lượt trở về, các nàng hai mắt nhìn nhau một cái và nhẹ gật đầu hết sức ăn ý.
Đệ tử sáu mạch khác đều đã gia nhập chiến đấu, vậy làm sao có thể thiếu đi Tử Hà phong được?
Lâm Thanh Trúc cầm Đế Kiếm trong tay, giao thủ cùng đông đảo đệ tử của Bất Lão sơn mà không rơi vào thế hạ phong, giết địch vô số, tiên huyết nhuộm đỏ áo trắng của nàng.
Một thời gian sau, vậy mà lại lần nữa nghịch chuyển tình thế.
Tất cả sự đảo ngược này đều nhờ Tề Vô Hối cưỡng ép tăng lên, nếu như hắn bại thì thế cục sẽ lại lần nữa đảo ngược. Áp lực lập tức đi tới trên thân Tề Vô Hối.
Khi hắn trông thấy đám sư đệ, sư muội, đệ tử, sư điệt đều đang huyết chiến, Tề Vô Hối che lấy cái trán, ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, nói: "Ha ha ha ha. . . Thiên Cơ Tử, hôm nay lão phu liền xem như bỏ mình thì cũng muốn từ trên thân thể ngươi lột xuống một lớp da!"
Vừa dứt lời, Tề Vô Hối tựa như Ngọc Kiếm ẩn thân, che giấu phong mang.
Thiên Cơ Tử nhíu màymột cái, cảm thấy một kiếm này có chỗ kỳ lạ.
Bỗng nhiên chỉ gặp Tề Vô Hối đột nhiên rút kiếm, kiếm khí bị hắn che dấu thật lâu trong nháy mắt bạo phát toàn bộ.
Hắn đánh cho Thiên Cơ Tử vội vàng không kịp chuẩn bị, làm cho trên thân Thiên Cơ Tử liên tiếp xuất hiện rất nhiều vết thương. Ngay cả một cánh tay của Thiên Cơ Tử cũng bị hắn chém xuống.
Thiên Cơ Tử giận dữ không thôi, ông ta nhất thời chủ quan nên đã không có phát giác Tề Vô Hối đang giấu đi một kiếm ảo diệu, từ đó để cho hắn có được tiên cơ ra tay.
"Ghê tởm! Ngươi chết đi cho ta!" Thiên Cơ Tử nổi giận rống to, sau đó vung cánh tay lên một cái, cánh tay mới vừa bị chém rớt kia trong nháy mắt lại khôi phục trở về.
Trong cơn giận dữ, chỉ gặp Thiên Cơ Tử đột nhiên xông lên, toàn lực bộc phát đập xuống đầu Tề Vô Hối, trong nháy mắt đã đè hắn xuống mặt đất.
Tề Vô Hối ra sức phản kích, thế nhưng trước thực lực tuyệt đối tất cả phản kháng của hắn đều lộ ra mười phần bất lực.
Chỉ thấy Thiên Cơ Tử rút kiếm đâm một cái vào đan điền của Tề Vô Hối.
Đan điền của Tề Vô Hối nhói nhói một trận, sau đó phun ra một ngụm tiên huyết, căn cơ của hắn đã hoàn toàn bị hủy.
Nhưng Tề Vô Hối vẫn không muốn từ bỏ, hắn vô lực cầm lấy phi kiếm và lưu lại trên người Thiên Cơ Tử rất nhiều đạo vết thương.
Mà Thiên Cơ Tử trong cơn giận dữ càng không để ý bất luận công kích gì của Tề Vô Hối, ông ta trực tiếp đâm chết hắn ngay tại ghềnh bãi bên trên sa mạc.
Sau một loạt kiếm đâm, khí tức của Tề Vô Hối rốt cục đã mờ đi.
Đám người cảm giác được khí tức sinh mệnh của Tề Vô Hối suy kiệt, ánh mắt đỏ bừng nhìn tới.
"Sư huynh. . ." Minh Nguyệt lệ nóng doanh tròng, vẻ mặt cô đơn hét lên.
Vị Tề Vô Hối cao ngạo, lòng dạ nhỏ mọn kia của nàng cuối cùng đã vì cứu các nàng mà vẫn lạc.
"Sư bá. . ." Một đám đệ tử cũng rơi lệ, khí tức sinh mệnh của Tề Vô Hối đã bắt đầu ảm đạm, nói rõ hắn sắp vẫn lạc.
"Cha. . ." Tề Hạo từ bên trong đám người giết ra, hai mắt hắn đỏ bừng, ánh mắt vô quang nhìn xem thi thể già nua của Tề Vô Hối mà phảng phất như trời sập.