Tề Hạo muốn xông qua nhưng bị Dương Vô Địch ngăn lại.
Tề Vô Hối đã chết, mà Thiên Cơ Tử còn ở nơi đó, nếu lúc này Tề Hạo đi qua thì nhất định cũng sẽ chết trong tay Thiên Cơ Tử.
Dương Vô Địch cũng không muốn huyết mạch duy nhất của Tề Vô Hối sẽ vẫn lạc như vậy.
"Ha ha ha ha. . . Ta nhìn xem còn có ai có thể ngăn được ta?" Sau từng nhát kiếm chém chết Tề Vô Hối, Thiên Cơ Tử lẳng lặng nhìn xem tính mạng Tề Vô Hối đang dần khô kiệt mà cất tiếng cười to.
Cỗ hắc khí kia đã hoàn toàn chiếm cứ nội tâm Thiên Cơ Tử, sự tà ác cuối cùng đã mê hoặc tâm thần ông ta.
Tề Vô Hối vừa chết liền không còn có người có thể ngăn cản Thiên Cơ Tử đại khai sát giới.
Chỉ thấy hai mắt ông ta đỏ bừng, bốc lên hồng quang, quay người lại khóa chặt Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi bên trong đám người.
Sắc mặt Lâm Thanh Trúc lập tức tái đi, trong lòng nàng rõ ràng người kế tiếp vẫn lạc chính là các nàng.
Tuy nhiên trong nội tâm nàng vẫn không có bất luận vẻ sợ hãi gì, thân thể vẫn thẳng tắp, váy dài trắng như tuyết của nàng đã bị nhuộm đến đỏ thẫm.
Trong lòng Lâm Thanh Trúc hết sức cảm động, không nghĩ tới vị Tề sư bá luôn một mực làm khó các nàng vậy mà lại nguyện ý vì cứu các nàng mà lựa chọn hi sinh chính mình.
Phần ân tình này nàng chỉ có lấy tính mệnh để trả lại.
Lâm Thanh Trúc quay đầu lạnh nhạt hỏi: "Sư muội, ngươi có sợ không?”
Triệu Uyển Nhi mỉm cười, trả lời: “Có sư tỷ ở bên cạnh thì Uyển Nhi cái gì cũng không sợ!"
Lâm Thanh Trúc cũng cười, hai người dắt tay nhau đi ra, các nàng đều rõ ràng mục tiêu của Thiên Cơ Tử chính là mình.
Đã như vậy thì cần gì lại ẩn núp, cứ dứt khoát đứng ra thôi.
Vì bảo hộ các nàng mà Tề Vô Hối phải chết, các nàng không muốn lại bởi vì mình mà sẽ hi sinh bất luận một vị trưởng bối nào nữa.
Nhìn xem các nàng khẳng khái đi ra, trong lòng Minh Nguyệt vội vàng không thôi. Nàng muốn đi ngăn cản cản thế nhưng Huyền Cơ Tử lại một mực dây dưa, căn bản không thoát thân được.
Thiên Cơ Tử cười lạnh nhìn xem các nàng đi tới, âm tàn nói ra:
"Rất tốt, cũng bớt để lão phu từng bước đi tìm các ngươi."
"Hai vị thủ tọa của Tử Hà phong các ngươi đã nhiều lần hủy đi chuyện tốt của ta, khi nhục ta, hôm nay ta liền lấy hai người các ngươi để tế kiếm, hòng rửa sạch nổi nhục nhiều năm qua của ta."
Lâm Thanh Trúc không cam lòng yếu thế, nói: "Muốn chém giết hay muốn róc thịt thì cứ tới đi! Ngươi ít nói lời vô ích!"
"Cuồng vọng!" Thiên Cơ Tử giận dữ quát lên.
Ông ta trong nháy mắt đánh tới một chưởng, muốn đem Lâm Thanh Trúc xóa bỏ ngay tại chỗ.
Một chưởng của Chí Tôn cảnh thì các nàng làm sao có thể ngăn cản.
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người chỉ có một cái ý niệm, đó là cảm thấy đáng tiếc cho hai vị tiểu nữ tử kinh tài tuyệt diễm, thiên phú dị bẩm này.
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trên bầu trời bỗng nhiên bay tới một kiếm, trong nháy mắt đã đánh lùi Thiên Cơ Tử ra xa.
"Ai?"
Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng giật mình, chỉ gặp trên không trung có một lão đạo bạch y, tiên phong đạo cốt, đang từng bước một đạp không mà tới.
Vừa trông thấy lão đạo kia, bọn người Minh Nguyệt liền âm thầm run lên, kinh ngạc nói: "Huyền Dịch sư thúc!"
Người đến chính là Thái Thượng trưởng lão của Bổ Thiên giáo, cùng một thế hệ với Huyền Thiên đạo nhân, Huyền Dịch chân nhân, là cường giả Chí Tôn cảnh sơ kỳ.
Từ khi Mạnh Thiên Chính kế vị, ông ta liền tọa trấn tại từ đường phía sau núi và nhiều năm không ra, dốc lòng tu luyện, nhằm xung kích vô thượng chi cảnh.
Chỉ có khi tông môn gặp phải thời điểm nguy hiểm thì ông ta mới sẽ ra tay.
Dương Vô Địch không nghĩ tới, Mạnh Thiên Chính lại mời được ông ta ra ngoài.
Bỗng nhiên tại chân trời liên tục lấp lóe vô số đạo ánh sáng, sau đó mấy trăm vị cường giả liền xuất hiện tại trên không trung.
Tất cả thuần một màu sắc đạo bào của Bổ Thiên giáo, nhìn chằm chằm vào cả đám người của Bất Lão sơn.
"Tê!!! Nhiều cường giả Giáo Chủ cảnh như vậy sao?"
Tất cả mọi người ở đây liền giật mình, ai có thể nghĩ tới Bổ Thiên giáo từ trước đến nay luôn điệu thấp mà lại có nội tình thâm hậu như vậy.
Trong đội ngũ cường giả lít nha lít nhít kia, ngoại trừ Giáo Chủ cảnh ra thì còn có một đống lớn Thần Tàng ngũ cảnh.
Nội tình này ai mà gánh vác cho được a?
Sau đó lại có một đạo hào quang lấp lóe, đám người lập tức xem xét.
"Mạnh Thiên Chính! Hắn vậy mà cũng tới!"
Vừa trông thấy Mạnh Thiên Chính xuất hiện, toàn trường liền sôi trào.
Vị này đã từng có tên tuổi thịnh nhất Đông Hoang vì tính tình rất là nóng nảy. Bởi vì tiếp quản Bổ Thiên giáo nên tính tình ông ta đã thu liễm, cả trăm năm không hề xuống núi.
Không ai nghĩ tới hôm nay Mạnh Thiên Chính vậy mà xuống núi, vả lại còn mang theo mấy trăm vị cường giả Giáo Chủ cảnh, đồng thời đã mời đến một vị Thái Thượng trưởng lão Chí Tôn cảnh.
Chỉ thấy bên trên Thiên Uyên, Mạnh Thiên Chính mang vẻ mặt lạnh lùng, không giận tự uy, một bước đi tới bên cạnh thi thể của Tề Vô Hối.
Ông ta thi triển đạo thuật bảo vệ thần hồn của hắn, không để cho nó khuếch tán. Lúc này tính tình nóng nảy đọng lại nhiều năm của ông ta tựa hồ đã giải phong tại thời khắc này.
Mạnh Thiên Chính nhẹ nhàng buông xuống thi thể Tề Vô Hối, ngữ khí bình thản nói ra : "Giết!"
Ông ta vừa ra lệnh một tiếng, mấy trăm vị cường giả kia trong nháy mắt liền xuất thủ, với ý đồ tru sát hết đám đệ tử và trưởng lão của Bất Lão sơn.