Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 255 - Chương 255 - Không Còn Che Dấu

Chương 255 - Không Còn Che Dấu
Chương 255 - Không Còn Che Dấu

Sau khi giọng nói lạnh lùng của Mạnh Thiên Chính hạ xuống, tất cả mọi người trên dưới Bổ Thiên giáo đều xuất động trong nháy mắt.

Có chưởng giáo làm chỗ dựa thì còn có cái gì để lo lắng, dứt khoát giết cho thống khoái.

Thấy tình cảnh này, sắc mặt Huyền Cơ Tử hoàn toàn trắng bệch, thế cục lại nghịch chuyển.

"Sư huynh, chúng ta bây giờ nên làm cái gì?" Lý Đạo Nguyên mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Bây giờ Bổ Thiên giáo đã xuất động toàn giáo, mà viện binh của Bất Lão sơn bọn hắn còn chưa tới.

Nếu như thế đánh xuống thì Bất Lão sơn hôm nay sợ là sẽ hủy diệt.

Huyền Cơ Tử cũng không biết rõ nên xử lý như thế nào mà khẽ cắn môi, đem ánh mắt nhìn về phía Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử lặng lẽ nhìn chăm chú vào đám trưởng lão của Bổ Thiên giáo mà bá khí giơ kiếm, nói: "Ta xem ai dám tiến lên một bước!"

Uy áp của Chí Tôn cảnh trong nháy mắt đã phát ra, tất cả mọi người đều bị chấn lui.

Lúc này Huyền Dịch chân nhân chậm rãi đi ra, khí thế khóa chặt Thiên Cơ Tử, nói:

"Thiên Cơ Tử, hôm nay lão phu sẽ chơi đùa với ngươi."

"Hừ, Huyền Dịch lão nhi, nếu như hôm nay tới đây là vị sư huynh đã chết đi của ngươi, là Huyền Thiên đạo nhân, vậy lão phu còn kính sợ ba phần. Nhưng chỉ là ngươi thì lão phu sợ cái gì?" Thiên Cơ Tử nói.

Giờ phút này, hai người đều là Chí Tôn cảnh sơ kỳ cho nên cảnh giới không phân trên dưới.

Nhưng Thiên Cơ Tử có khí tức quỷ dị hỗ trợ nên có mười phần lòng tin, cho dù là Huyền Dịch thì ông ta cũng không để vào mắt.

Trừ phi Diệp Thu đích thân tới, hay là Huyền Thiên đạo nhân đã chết đi nhiều năm từ trong quan tài leo ra. Nếu không là ai ông ta cũng không để vào mắt.

Huyền Dịch chân nhân tối đen mặt mo, đang chuẩn bị nói chuyện thì lúc này. . .

"Ngươi không sợ ông ta vậy còn ta thì sao?"

Giọng nói này từ cửa vào truyền đến, giống như đại đạo chi âm, xa xăm mênh mông.

Giọng nói này vừa xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều run lên trong lòng, nội tâm rét lạnh nhìn về phía cửa vào.

Một cỗ sát ý kinh thiên từ cửa vào Đế mộ truyền đến.

Giọng nói này quen thuộc này lập tức hấp dẫn tới sự chú ý của Minh Nguyệt, Lâm Thanh Trúc, Triệu Uyển Nhi.

Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ gặp tại cửa vào Đế mộ có một nam tử buộc tóc áo trắng chậm rãi đi tới, khí chất mười phần tiên uẩn.

"Sư tôn. . ."

Vừa trông thấy Diệp Thu, Lâm Thanh Trúc ráng chống đỡ thật lâu đã lệ nóng doanh tròng, không nhịn được mà che miệng khóc lên.

Không ai biết rõ nàng lúc trước đã thừa nhận áp lực như thế nào.

Triệu Uyển Nhi cũng là như thế, ủy khuất trong lòng nàng đã tại thời khắc này phát tiết ra.

Các nàng biết rõ người nam nhân có thể làm chủ cho các nàng đã trở về!

"Diệp Thu!"

Nghe được giọng nói này, thân thể Thiên Cơ Tử liền run lên.

Ông ta băng lãnh xoay người, nhìn xem đạo thân ảnh áo trắng kia đang chậm rãi đi ra từ cửa vào.

Một khuôn mặt quen thuộc hiện lên, cừu hận ẩn sâu trong lòng ông ta cũng đã triệt để bộc phát tại thời khắc này.

Hết thảy sỉ nhục của Thiên Cơ Tử đều đến từ người này.

"Ngươi rốt cục đã chịu hiện thân!" Thiên Cơ Tử cắn răng nghiến lợi nói ra, dần dần bị lạc lối tại bên trong cừu hận.

Diệp Thu từng bước một đi tới, sát ý của hắn đã khó mà che giấu.

Hắn không nghĩ tới bởi vì chính mình sơ sẩy mà để cho Thiên Cơ Tử trốn qua một kiếp rồi ủ thành đại họa.

Giờ khắc này Diệp Thu đã thật sự nổi giận, sự nổi giận này lần đầu phát ra từ nội tâm.

Diệp Thu không nghĩ ra vì cái gì Thiên Cơ Tử lại có thể sống sót dưới Vân Tiêu tiên kiếm.

Suy nghĩ hồi lâu hắn rốt cục minh bạch, có lẽ là do cỗ quỷ dị chi nguyên kia.

Thứ này đến từ đầu nguồn hắc ám, mà Diệp Thu hiểu về nó vẫn là quá ít, cho nên để cho Thiên Cơ Tử may mắn trốn qua một kiếp.

Nhưng lần này hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy lại phát sinh.

Thân hình Diệp Thu lóe lên, đi tới bên người Tề Vô Hối.

Hắn nhìn xem thi thể đã lạnh bang của Tề Vô Hối mà trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Chuyện vừa rồi Diệp Thu tại thời điểm ở bên trong Đế mộ cũng đã thấy rõ, chỉ là hắn nhất thời bị thời không loạn lưu quấy nhiễu nên không thể ra kịp. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn xem vị sư huynh này bị Thiên Cơ Tử giết chết tại chỗ.

Trong lòng Diệp Thu rất hối hận, vì sao lúc trước hắn không có xem xét rõ ràng Thiên Cơ Tử phải chăng đã tử vong hay chưa mà lại sốt ruột rời đi.

Còn tốt là Mạnh Thiên Chính đã kịp thời thu lại thần hồn của Tề Vô Hối, không để cho nó khuếch tán, như vậy Tề Vô Hối vẫn còn có thể cứu.

Diệp Thu đứng lên, một cỗ sát ý kinh thiên trong nháy mắt bạo phát ra.

Vào giờ khắc này Chí Tôn cảnh chi uy đã triệt để không bị hắn che dấu.

"Đây là… Chí Tôn cảnh!"

Giờ khắc này, hiện trường sôi trào một trận.

Tất cả mọi người đều sợ hãi, vì không ai nghĩ tới Diệp Thu vậy mà cũng đột phá đến Chí Tôn cảnh.

"Làm sao có thể?" Tất cả mọi người khó mà tin được sự thật này, ngay cả Mạnh Thiên Chính cũng mang vẻ mặt chấn kinh.

Ông ta thật không nghĩ tới Diệp Thu vậy mà đi trước mình một bước để tiến vào Chí Tôn cảnh.

Ở đây ngoại trừ những người đã xem trận chiến đấu bên trong Đế mộ ra thì cơ hồ tất cả mọi người đều mười phần rung động.

Chẳng ai ngờ rằng vị sư thúc trẻ tuổi nhất của Bổ Thiên giáo, là thủ tọa của Tử Hà phong đã đi trước một bước so với tất cả mọi người để tiến vào Chí Tôn cảnh trong truyền thuyết.

Bình Luận (0)
Comment