"Thượng Cổ truyền thừa của Bất Lão sơn nên dừng ở đây đi." Diệp Thu lãnh đạm nói ra, rồi vỗ ra một chưởng trực tiếp đánh cho Công Tôn Diễn trọng thương, suýt chút nữa mất mạng.
Giờ khắc này, Công Tôn Diễn rốt cục đã ý thức được mình cùng Diệp Thu có thực lực sai biệt quá lớn.
Một chưởng bị trọng thương về sau, ông ta mượn nhờ phản lực mà muốn chạy trốn, nhưng lại bị Huyền Dịch chân nhân một kiếm ngăn lại.
Huyền Dịch chân nhân mang ý vị thâm trường nói ra: "Huyền lão đầu, ngươi muốn đi đâu? Quay về Bất Lão sơn sao? Ta khuyên ngươi đừng nên nghĩ vậy, lúc này Bất Lão sơn chỉ sợ là đã luân hãm."
"Cái gì?!!" Công Tôn Diễn kinh hãi thốt lên.
Huyền Dịch nói lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ Bổ Thiên giáo đã phái người tiến đánh Bất Lão sơn rồi ư?
Nghĩ tới đây mà Công Tôn Diễn liền thất thần, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
Lần này ông ta đã mang ra ngoài tất cả cao thủ của Bất Lão sơn, nếu như lúc này Bổ Thiên giáo phái ra một chi đội ngũ tiến đánh Bất Lão sơn, như vậy đạo thống Thượng Cổ bọn hắn hôm nay sẽ thật sự hủy diệt.
Huyền Dịch chân nhân cười lạnh, nói: "Bổ Thiên giáo chúng ta chưa từng gây chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ e ngại bất kỳ một cái tông môn thánh địa nào. Nếu Bất Lão sơn các ngươi đã muốn liều mạng cùng chúng ta thì cũng đừng trách chúng ta không nể tình. Bổ Thiên giáo chúng ta từ trước đến nay có truyền thống có thể không xuất thủ thì tận lực không xuất thủ, nhưng vừa ra tay thì liền muốn trảm thảo trừ căn."
Sau khi câu nói trảm thảo trừ căn được thốt ra, trong lòng Công Tôn Diễn lập tức lạnh như đã chết.
Tất cả mọi người cũng là hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy may mắn vì đã không chọc tới Bổ Thiên giáo.
"Tía má ơi! Bổ Thiên giáo quá độc ác!"
"Bọn hắn đang muốn diệt môn a!"
Đám người khiếp sợ không thôi, Công Tôn Diễn càng là lòng như tro nguội, trong lòng ông ta biết rõ hôm nay chính là tử cục của Bất Lão sơn.
Trong lòng Công Tôn Diễn không ngừng thầm mắng Thiên Cơ Tử ngu xuẩn. Biết mình thân là Đại trưởng lão mọi hành vi cử chỉ đều liên quan đến an nguy của thánh địa, vậy mà lại làm việc không có phân tấc như thế.
Tình trạng hiện tại đã không có chỗ trống để quay lại, Công Tôn Diễn dứt khoát liều mạng.
"Hừ, Huyền Dịch lão nhi, ít nói lời vô ích đi! Để cho ta nhìn xem ngươi những năm này có tiến bộ gì!"
Hai người này lúc tuổi còn trẻ chính là đối thủ, bây giờ già rồi mà vẫn như cũ không ai phục ai.
Đáng tiếc vừa rồi Công Tôn Diễn đã bị Diệp Thu một chưởng đả thương, lúc này ông ta lại muốn đối chiến với Huyền Dịch chân nhân thì đơn giản chính là si tâm vọng tưởng.
Hai người chiến đấu rất nhanh liền có hạ màn, cuối cùng Công Tôn Diễn vẫn lạc.
Các trận chiến đấu còn lại cũng lần lượt kết thúc, Bổ Thiên giáo đã đại hoạch toàn thắng, Bất Lão sơn thì toàn quân bị diệt.
Bất Lão sơn không ai có thể còn sống sót, cho dù là những đám đệ tử cũng đều chết trong vũng máu.
Giống như Mạnh Thiên Chính đã nói, trảm thảo trừ căn không buông tha một tên.
Chiến đấu vừa mới kết thúc, Mạnh Thiên Chính đi đến trước mặt chư vị trưởng lão, lạnh lùng nói: "Trong trận chiến này, người bị thương lưu lại, những người còn lại toàn bộ đi theo ta."
Dương Vô Địch hỏi: "Sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?"
"Bất Lão sơn!" Mạnh Thiên Chính cũng không quay đầu lại, chỉ dừng lại và lạnh lùng nói.
Giờ khắc này, đám người như trở về một trăm năm trước, Mạnh Thiên Chính động một chút liền đánh lên sơn môn của người ta.
Lão gia hỏa này có tính tình mười phần nóng nảy, một khi đã nổi lên sát tâm thì một người liền dám tiến đánh cả thánh địa sơn môn của người ta, ai chặn cửa vào thì ông ta liền muốn giết.
Ai cũng ngăn không được Mạnh Thiên Chính, dù là Thái Thượng trưởng lão của đối phương ra mặt nhưng ông ta vẫn không nể mặt mũi.
Mạnh Thiên Chính dám giết ngươi nhưng ngươi dám động ông ta sao?
Phải biết Huyền Thiên đạo nhân của Bổ Thiên giáo trước đây chính là Đông Hoang đệ nhất nhân trên danh nghĩa. Ngươi dám động Mạnh Thiên Chính một cái thì Huyền Thiên đạo nhân sẽ lập tức rút kiếm tìm ngươi.
Trông thấy một màn này, Diệp Thu liền vui vẻ.
Hắn không nghĩ tới chưởng giáo sư huynh từ trước đến nay luôn hòa ái dễ gần, vậy mà cũng có một mặt nóng nảy như vậy.
Mặc dù trước kia Diệp Thu đã nghe nói qua không ít lời đồn về Mạnh Thiên Chính, nhưng hôm nay cũng là lần thứ nhất hắn nhìn thấy tận mắt.
Không thể không nói chưởng giáo sư huynh rất cứng rắn a!
Mạnh Thiên Chính bá khí vung tay lên, lập tức mang đi một lượng lớn người, lấy khí thế hung hăng thẳng hướng Bất Lão sơn.
Tất cả mọi người đều biết rõ, từ hôm nay trở đi Bất Lão sơn xem như triệt để bị hủy diệt.
Vì cái gì mà Mạnh Thiên Chính lại phát ra đại hỏa như thế? Ngươi nhìn một chút thi thể của Tề Vô Hối nằm trên đất thì liền biết rõ.
Diệp Thu lắc đầu, hắn cũng không đi theo đám người Mạnh Thiên Chính, mà là đi tới trước thi thể của Tề Vô Hối.
"Aiii, Tề sư huynh a Tề sư huynh, mấy ngày không thấy mà ngươi lại sấp mặt rồi. . ."
Tại bên trong trận huyết chiến này, Bổ Thiên giáo cũng có thương vong. Nhưng so với Bất Lão sơn thì điểm thương vong ấy căn bản không tính là gì.
Điều duy nhất để cho bọn họ khó mà tiếp nhận chính là Tề Vô Hối đã bỏ mình.
Một đám người vây quanh thi thể của Tề Vô Hối, trầm mặc không nói, nội tâm bi thương khó mà che giấu.
Lúc này trong lòng tất cả mọi người đều có cảm xúc rất sâu.