Lâm Thanh Trúc giật giật góc áo Diệp Thu, hỏi: "Sư tôn, Tề sư bá còn có thể cứu không?"
Lúc này trong lòng nàng rất phức tạp.
Tề Vô Hối là vì cứu các nàng mà chết, mặc dù hắn mặt ngoài cao ngạo không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi đều rõ ràng và cũng rất cảm kích việc hắn đã xuất thủ tương trợ.
Dạng ân tình này các nàng phải làm như thế nào mới có thể báo đáp?
Tu tiên kiêng kỵ nhất là nhân quả và ân tình, phần ân tình này nếu như không trả thì khả năng sẽ có chỗ ảnh hưởng đối với tương lai tu hành của các nàng, vì đã lưu lại một cái khúc mắc.
Diệp Thu không có trả lời vấn đề của nàng, mà là ân cần quay đầu nhìn thoáng qua hai đồ nhi của mình.
May mắn là các nàng cũng không có bị thương gì, chỉ là linh lực tiêu hao quá lớn nên có chút lao lực mà thôi.
Diệp Thu nhẹ nhàng sờ lên mái tóc Lâm Thanh Trúc an ủi một phen, hắn không nói gì mà xoay người nhìn lại.
Minh Nguyệt đi tới, nhìn thoáng qua Tề Hạo đang ôm thật chặt lấy thi thể của Tề Vô Hối không chịu buông tay, nàng cực kỳ bi thương mà hít sâu một hơi.
"Aiii. . ."
Thân là người tu đạo, bên trên tiên lộ dài dằng dặc, chuyện sinh tử biệt ly như vậy là quá trình mà mỗi người nhất định phải trải qua.
Minh Nguyệt không hi vọng Tề Hạo sẽ chấn động không yên nên an ủi: "Sư điệt, ngươi phải rang chịu đựng, không thể nhục chí. Phụ thân ngươi là một vị vĩ nhân, hắn đã dùng hết sức mình để có thể kết thúc trách nhiệm. Chỉ là từ nay về sau trách nhiệm của Tàng Kiếm phong liền rơi xuống trên đầu ngươi, do đó ngươi ngàn vạn lần không thể sụp đổ."
Đám người nghe vậy cũng là yên lặng lắc đầu, trong lòng thở dài.
Bọn họ chỉ hận chính mình không có năng lực để trợ giúp Tề Vô Hối tại bên trong trận huyết chiến kia.
Bầu không khí bị đè nén xuống, trong lòng mọi người đều mười phần bi thống.
Minh Nguyệt đi đến bên cạnh Diệp Thu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái mà cũng không nói gì.
Nàng không biết rõ nên nói cái gì, vì Tề Vô Hối muốn cho bọn hắn tranh thủ cơ hội chạy trối chết mà lựa chọn chọi cứng cùng với Thiên Cơ Tử. Cuối cùng rơi vào kết cục chết ngay tại chỗ.
Nếu như lúc ấy nàng có thể đến trợ giúp Tề Vô Hối, hoặc là Diệp Thu sớm một chút đi ra, vậy kết quả có khả năng sẽ phát sinh cải biến.
Nhưng sự thật đã phát sinh, kết quả cũng không có khả năng lại thay đổi.
Tề Hạo khóc đỏ cả hai mắt, khẽ cắn môi nhịn xuống nội tâm bi thống, ngẩng đầu nhìn các sư thúc một chút rồi nói: "Đệ tử minh bạch! Nguyện vọng của phụ thân ta sẽ tiếp tục kế thừa, ta sẽ không để cho Tàng Kiếm phong cứ như vậy mà sụp đổ!"
Ánh mắt hắn rất kiên định, tựa hồ đã hạ quyết tâm làm xong việc chuẩn bị gánh vác trách nhiệm làm thủ tọa của Tàng Kiếm phong.
Vào lúc này, Diệp Thu cũng là sửng sốt một cái.
Hắn nhìn đám người chung quanh một chút với vẻ mặt mờ mịt.
Diệp Thu cảm thấy buồn cười, nói: "Bầu không khí này đến cùng là sao? Tiểu tử, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi muốn kế thừa chức vị thủ tọa của Tàng Kiếm phong thì vẫn còn sớm đấy!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền run lên.
Có người nhỏ giọng nói: "Diệp sư thúc cùng Tề sư bá vốn là có khúc mắc, vậy Diệp sư thúc sẽ không muốn tại thời điểm này hố Tàng Kiếm phong một trận chứ?"
"Không biết nữa! Tề Hạo là Đại sư huynh của Tàng Kiếm phong, Tề sư bá đi về cõi tiên thì hắn là người thừa kế hợp pháp thứ nhất. Diệp sư thúc vì cái gì lại nói như vậy? Chẳng lẽ ngài ấy không muốn để cho Tề Hạo kế thừa?"
Đám người suy đoán một trận, ngay cả Minh Nguyệt cũng mang vẻ mặt giật mình nhìn xem Diệp Thu.
Nàng không tin vị sư đệ mà mình ưa thích lại sẽ ở cái thời điểm này làm ra loại chuyện như vậy.
Tề Hạo sắc mặt bi thống, ánh mắt cô đơn nhìn xem Diệp Thu, nói: "Diệp sư thúc, ta không hiểu ý tứ của ngài."
Ân oán giữa Tàng Kiếm phong cùng Tử Hà phong không có người càng rõ ràng hơn so với hắn. Chỉ là phụ thân hắn đã qua đời, hắn hiện tại căn bản không có tư cách khiêu chiến cùng Diệp Thu.
Nếu như Diệp Thu thật sự muốn làm khó Tề Hạo, vậy Tề Hạo khẳng định sẽ không có khả năng nhận chức, và càng không khả năng đấu cùng Diệp Thu.
Tàng Kiếm phong có khả năng sẽ không còn nữa!
Tề Hạo vô cùng ủy khuất, loại cảm giác bị thất bại truyền đến làm hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Tề Hạo suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến hành động hoang phế tu hành của mình mà hiện tại hắn chỉ có thể phó thác cho trời.
Nhìn xem mọi người phản ứng kỳ lạ, Diệp Thu khẽ ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Là ai đi khắp nơi đồn đại Tề Vô Hối đã chết?"
"Hả?!!"
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt trong đầu đám người liên tiếp hiện ra từng dấu chấm hỏi.
Đây là ý gì?
Tề Vô Hối không chết sao?
Đám người lập tức giật mình, Minh Nguyệt cẩn thận tra xét tình huống của Tề Vô Hối mà trong lòng nghi hoặc không thôi.
Tề Vô Hối rõ ràng đã chết, Diệp Thu nói lời này là có ý gì?