Không đến một lát, thần hồn của Tề Vô Hối một lần nữa trở lại thể nội, sinh mệnh lực phi tốc tăng lên.
Dưới tiên lực cường đại quán chú, cơ năng của các bộ phận trong cơ thể hắn bắt đầu khôi phục.
Ngón tay Tề Vô Hối hơi động một chút, một điểm động tác không có ý nghĩa này đều rơi vào trong mắt tất cả mọi người.
"Sống… sống rồi!"
"Tề Vô Hối sống lại rồi!"
Tiên lực cường đại không ngừng tẩy lễ thân thể và tái tạo xương cốt cho Tề Vô Hối.
Chỉ gặp vết thương bên ngoài thân thể hắn lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy để khôi phục.
Rất nhanh sau đó, vết thương trên người Tề Vô Hối đã hoàn toàn khôi phục, thương thế bên trong cơ thể hắn cũng đã khỏi hẳn.
Chỉ là lúc trước hắn toàn lực thi triển Ẩm Huyết Kỹ, nên sau khi một lần nữa sống lại, cơ thịt hắn đột nhiên xẹp xuống chỉ còn lớp da bao lấy xương cốt, mười phần khiếp người.
"Diệp sư thúc, phụ thân ta sao vậy. . ." Tề Hạo khẩn trương hỏi.
Diệp Thu khoát tay áo, giải thích: "Không có việc gì, lúc trước hắn sử dụng Ẩm Huyết Kỹ nên đã thiêu đốt phần lớn tinh huyết, làm huyết dịch trong thể nội xói mòn nghiêm trọng. Đây là vấn đề không lớn, viên Hoàn Hồn đan này rất nhanh liền có thể một lần nữa đổ đầy cơ thịt cho hắn."
"Có lẽ sau khi trải qua lần tao ngộ này, phụ thân ngươi sẽ có thu hoạch ngoài ý liệu." Diệp Thu mang ý vị thâm trường cười nói.
Tề Hạo không hiểu, đám người cũng là không hiểu.
Thu hoạch ngoài ý muốn gì chứ?
Lúc này đám người ngạc nhiên phát hiện, thân thể Tề Vô Hối đang bắt đầu phi tốc khôi phục, tinh huyết bị xói mòn trong nháy mắt đều quay trở về.
Chỉ thấy một đạo tiên lực cường đại đem hắn bao trùm, tạo thành một cái quang kén thật dày.
"Đây là. . . Niết Bàn sao?"
Đám người hít sâu một hơi. Không hổ là tiên đan a! Chỉ vẻn vẹn một viên mà liền có thể giúp cho một người tái tạo lại nhục thân.
Thời gian qua đi, bỗng nhiên một tiếng xoẹt vang lên.
Chỉ gặp một gã nam tử trung niên cường tráng từ bên trong quang kén bay ra.
Tướng mạo hắn rất kiên nghị, tuấn lãng, hơi có chút phong lưu tài hoa.
Đây chính là bộ dáng của Tề Vô Hối lúc tuổi còn trẻ, một viên Hoàn Hồn đan kia vừa vặn để cho hắn thành công quay về thời trẻ.
"Vãi nồi!"
Trông thấy một màn này, đám người kinh ngạc không thôi.
Bọn họ không nghĩ tới Tề Vô Hối lúc tuổi còn trẻ vậy mà lại đẹp trai như vậy.
Nhìn xem hắn lúc này có thể tưởng tượng ra khi còn trẻ hắn là người phong lưu tài hoa bực nào.
"Ha ha ha ha. . ."
Tề Vô Hối một lần nữa sống lại, trong lòng hắn mười phần kinh hỉ mà cười to.
Hắn không nghĩ tới mình không chỉ không chết mà ngược lại còn phản lão hoàn đồng.
Cảm thụ được sinh mệnh lực bừng bừng trong thể nội, Tề Vô Hối mừng rỡ như điên.
Chỗ tổn thương căn cơ do lúc trước hắn sử dụng Ẩm Huyết Kỹ cũng đạt được chữa trị tại thời khắc này.
Không chỉ có như thế, Tề Vô Hối còn có thể cảm giác được mình đã có thời cơ xung kích Chí Tôn cảnh.
Hắn chỉ cần bế quan một đoạn thời gian để rèn đúc thân thể Chí Tôn thì liền có thể tiến vào cấp độ trong truyền thuyết kia.
Nghĩ tới đây mà trong lòng Tề Vô Hối kích động không thôi, hắn vô cùng khẩn trương khi nghĩ về cảnh giới truyền thuyết kia.
Nhìn xem bộ dáng dương dương đắc ý của Tề Vô Hối mà Diệp Thu cười to nói: "Ha ha ha ha. . . Chúc mừng Tề sư huynh đã tái tạo lại chân thân."
Nghe được giọng nói quen thuộc này làm Tề Vô Hối sửng sốt quay đầu lại, nhìn xem Diệp Thu mà ánh mắt hắn hết sức phức tạp.
Lúc này trong lòng hắn còn có rất nhiều nghi hoặc mà vội vàng hỏi thăm Tề Hạo bên cạnh về chuyện mới xảy ra vừa rồi.
Trí nhớ của hắn chỉ dừng lại trước khi tử vong, nên đối với sự tình phía sau hắn hoàn toàn không biết.
Khi biết Diệp Thu đã lấy ra một viên tiên đan để giúp mình khởi tử hồi sinh, nội tâm Tề Vô Hối lập tức run lên.
Hắn quay đầu nhìn xem Diệp Thu với ánh mắt càng thêm phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì.
"Hia hỏa này vậy mà lại cứu ta?" Tề Vô Hối thầm nghĩ trong lòng mà một trận đắng chát.
Hắn nhớ lại mười năm qua đã khắp nơi làm khó Diệp Thu, cắt xén vật tư của Tử Hà phong, khó xử Diệp Thu trước mặt mọi người.
Hắn thật không nghĩ rằng Diệp Thu vậy mà không ghi hận, ngược lại còn nguyện ý buông xuống cừu hận để lấy ra một viên tiên đan cứu hắn.
Lúc này Tề Vô Hối có cảm xúc rất sâu, viên tiên đan kia trân quý ra sao hắn đều rõ ràng hơn so với ai khác.
Trong lòng Tề Vô Hối không khỏi lắc đầu.
Ta lại thiếu Diệp Thu một ơn huệ lớn bằng trời rồi!
Cái này ta nên hoàn lại như thế nào đây?
Ân tình lúc trước ta còn không có trả xong, mà bây giờ lại ta thiếu hắn thêm một cái!
Nghĩ tới đây Tề Vô Hối liền thu liễm vẻ mặt kiêu ngạo, chắp tay nói: "Diệp sư đệ, sự tình vừa rồi ta đã biết! Đa tạ sư đệ đã xuất thủ cứu giúp! Cái thiên đại ân tình này chỉ sợ sư huynh đời này cũng không trả nổi!"