Diệp Thu cười nói: "Nếu ngươi đã không trả nổi thì cũng không cần trả! Lúc trước ngươi cứu đồ nhi của ta một mạng, bây giờ ta cứu ngươi một mạng, mọi người không ai nợ ai.”
Nói xong Diệp Thu quay đầu hướng hai đồ nhi của mình, nói: "Đi thôi!"
Hai nàng nhu thuận đi theo đằng sau Diệp Thu, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Chuyện chỗ này Diệp Thu đã không có gì để tiếp tục ở lại.
Nhìn xem bóng lưng ba thầy trò rời đi, trong lòng mọi người hết sức phức tạp.
Tựa hồ trong mắt Diệp Thu, việc cứu Tề Vô Hối chỉ là một kiện sự tình nho nhỏ không có ý nghĩa.
Rất khó tưởng tượng nổi tâm cảnh của Diệp Thu đến cùng đã đạt đến độ cao như thế nào?
Cho dù là tiên đan mà hắn cũng không để trong lòng, chỉ bằng vào khí phách này thì rất nhiều người đều không cách nào so sánh nổi hắn.
Liễu Thanh Phong lắc đầu, tán thán:
"Càng ngày ta càng xem không hiểu ý nghĩ của Diệp sư thúc. Tựa hồ trong mắt vị cao nhân như ngài ấy, những thứ mà nhân thế gọi là bảo vật căn bản không đáng giá nhắc tới."
"Diệp sư thúc vô tư truyền thụ đối với đệ tử, đối với sư điệt đồng môn cũng cảm mến dạy bảo, đối với sư huynh đồng môn cũng xuất thủ cứu giúp."
"Diệp sư thúc luôn mang bộ dáng trời sinh có tính đạm bạc, đối với chuyện gì cũng không nhìn quá nặng, nhưng khi làm việc lại rất có tình có nghĩa."
"Cao nhân! Đây mới thật sự là tâm cảnh của cao nhân!"
Nghe xong Liễu Thanh Phong trình bày, đám người cũng là mười phần tán đồng quan điểm của hắn.
Từ thời điểm bắt đầu thất mạch hội võ, hình tượng của Diệp Thu trong lòng mọi người đã có một lần cải biến nghiêng trời lệch đất.
Bọn họ hâm mộ Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi xuất phát từ nội tâm, khi các nàng có thể bái Diệp Thu làm thầy. Đây là phúc khí mà 3 đời bọn họ cũng tu không đến!
Trước đây Tử Hà phong là nơi mà chim đều không thèm ị, nhưng hiện tại ai cũng muốn chui đầu hướng về Tử Hà phong, đáng tiếc là không có cửa để cho bọn họ tiến vào.
Tử Hà phong yếu sao?
Không! Đây là sơn mạch có đủ sắc thái thần kỳ nhất của Bổ Thiên giáo!
Cứ việc đệ tử thưa thớt, nhưng cơ hồ mỗi một đời thủ tọa của Tử Hà phong đều là nhân vật phong vân của Bổ Thiên giáo, thậm chí còn của toàn bộ Đông Hoang.
Nhìn bóng lưng Diệp Thu mà Tề Vô Hối âm thâm giật mình.
Trên miệng hắn nói nhẹ nhõm không ai nợ ai, thế nhưng Tề Vô Hối làm sao có thể coi như vậy được?
Bởi vì Tề Vô Hối cứu Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi chỉ là thuận tay mà thôi, dù sao tại tình huống lúc đó người gặp nguy hiểm cũng không chỉ là các nàng.
Còn Diệp Thu cứu hắn lại sử dụng một viên tiên đan chân chính, dạng ân tình này hắn cả một đời cũng không trả nổi.
"Aiii. . ." Nghĩ tới đây Tề Vô Hối liền thở dài một hơi.
Tề Hạo khó hiểu nên hỏi: "Phụ thân, vì sao ngài lại thở dài?"
"Hạo nhi, hai cha con chúng ta thiếu Diệp sư thúc của ngươi nhiều lắm."
"Trong lòng vi phụ chẳng qua là cảm thấy buồn cười, trước đây chúng ta đã phí hết tâm tư muốn làm khó hắn, không nghĩ tới cuối cùng chúng ta đều được hắn cứu."
"Ha ha ha. . . Khả năng đây chính là vận mệnh."
Tề Vô Hối cũng không cảm thấy quá ràng buộc mà cười to một tiếng.
Hôm nay hắn nhận lấy ân huệ của Diệp Thu, tương lai không biết nên báo đáp như thế nào cho đủ. Vì không có người nào rõ ràng hơn hắn về sự khủng bố của viên tiên đan trong tay Diệp Thu.
Ăn viên tiên đan này không chỉ giúp cho Tề Vô Hối khởi tử hồi sinh, mà còn giúp cho hắn có thời cơ đột phá Chí Tôn cảnh.
Đây chính là cảnh giới mà Tề Vô Hối có nằm mộng cũng không dám mơ tới, nhưng hắn không ngờ Diệp Thu lại dễ như trở bàn tay mà giúp hắn làm được.
Chuyện này cũng coi như làm tròn giấc mộng của hắn, như là lại cứu tính mệnh của hắn.
Vô luận tính toán như thế nào thì Tề Vô Hối đều cảm thấy hắn thiếu nợ Diệp Thu quá nhiều.
"Diệp sư đệ, ngươi sẽ chuẩn bị đi đâu?" Lúc sắp chia tay, Minh Nguyệt hiếu kì hỏi.
Bây giờ Đế mộ đã đóng, Mạnh Thiên Chính đã mang theo phần lớn nhân thủ đánh lên Bất Lão Sơn, chỉ có một số nhỏ người bị thương là lưu lại.
Nơi này đã không có chuyện gì khác, gặp Diệp Thu rời đi Minh Nguyệt cũng đi theo hắn.
Diệp Thu dự tính kế hoạch tiếp theo của hắn là về núi bế quan một đoạn thời gian để chuẩn bị xung kích Phong Vương cảnh.
Tuy nhiên lúc trước tu vi của hắn đột phá quá nhanh nên tâm cảnh còn chưa hoàn toàn vững chắc, do đó hắn dự định du lịch một phen để mang hai vị đồ nhi của mình đi giải sầu một chút.
"Ta đi khắp nơi để giải sầu một chút cũng tốt."
"Không phải tại Vân Đỉnh sơn sắp bắt đầu luận đạo sao? Đến thời điểm đó rồi nói sau!"
Diệp Thu đột nhiên nhớ tới một sự kiện, đó là thịnh sự lớn nhất tại Đông Hoang, là đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn đã sắp bắt đầu.
Vừa vặn hắn thừa dịp đoạn thời gian này giáo dục thật tốt cho hai đồ nhi của mình, để cho các nàng có chỗ tiến bộ.