Diệp Thu chậm rãi nhìn về phía bọn người Hạc Vô Song cách đó không xa, nói:
"Muốn trở thành vạn chúng chú mục, tuyệt thế thiên kiêu giống bọn hắn thì lần luận đạo này liền nhìn xem các ngươi biểu hiện như thế nào."
"Năm đó sư tổ của các ngươi đã từng một mình lực áp các đại thánh địa, nhất cử đăng đỉnh Đông Hoang đệ nhất nhân."
"Ta hi vọng các ngươi sẽ chăm chỉ tu luyện, không nên bôi nhọ uy danh đã từng của Tử Hà phong."
Nghe tới chỗ này, trong lòng hai nàng run lên.
Các nàng không nghĩ tới, Tử Hà phong năm xưa còn có thành tích rung động lòng người như thế.
Vị sư tổ mà các nàng chưa từng thấy qua càng là cường đại đến quá phận.
Ông ấy một mình lực áp các đại thánh địa, trở thành Đông Hoang đệ nhất nhân!
Đây là thành tích cỡ nào a! Nghe qua đều để cho người cảm thấy nhiệt huyết dâng trào!
Hai nàng lúc này mới biểu thị tâm ý: "Sư tôn, ngài cứ yên tâm đi, chúng đệ tử nhất định sẽ siêng năng tu luyện, tranh thủ tại bên trên đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn nhất cử đánh ra uy danh của Tử Hà phong chúng ta."
Các nàng chiến ý mười phần, sự háo thắng trong lòng ngay lập tức bị Diệp Thu xốc lên.
Diệp Thu liền mỉm cười nhìn xem các nàng.
Ừm, không tệ!
Tới thời điểm đó ta vẫn sẽ đến uống một chút canh gà a!
Ngươi xem đi, uống một ngụm canh gà mà lập tức đầy máu phục sinh, chiến ý bừng bừng!
Nhưng mà uống canh gà với số lượng vừa phải thì mới tốt, nên quan tâm thì vẫn phải quan tâm một chút.
Diệp Thu nhàn nhạt nói: "Ừm, rất tốt! Các ngươi có ý nghĩ này làm vi sư rất vui mừng. Lần này cường giả như mây, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, có thể xưng là một thời đại thịnh thế. Cho nên áp lực của các ngươi rất lớn, nếu như không địch lại thì cũng không cần cậy mạnh, vi sư cũng không trách tội các ngươi."
Nội tâm hai nàng hết sức cảm động, trong lòng các nàng Diệp Thu vẫn luôn là vị sư tôn thương yêu các nàng nhất, chưa khi nào trách tội các nàng.
Chỉ là lòng háo thắng không cho phép các nàng cúi đầu, càng không cho phép các nàng để cho Tử Hà phong và Diệp Thu mất mặt.
Lâm Thanh Trúc mang ánh mắt kiên định nói ra: "Sư tôn, ngài yên tâm đi, đệ tử tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng. Lần đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh này đồ nhi nhất định sẽ mang về cho sư tôn một cái thành tích tốt."
Diệp Thu vui mừng nhìn nàng một cái, trong lòng âm thầm cười trộm.
Vẫn là đại đồ đệ có tâm tư đơn thuần dễ bị ta lừa a!
He he he. . .
Ta vừa đưa cho nàng một ngụm canh gà mà nàng lập tức nhiệt huyết sôi trào rồi!
Không hổ là áo bông nhỏ của ta!
Lần này ta có thể trang bức thật đẹp hay không giả liền nhìn biểu hiện của các ngươi!
Các ngươi đừng để cho vi sư mất mặt đấy!
"Vâng, sư tôn yên tâm, đệ tử cùng sư tỷ nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ mang cho về cho ngài một cái thành tích tốt." Triệu Uyển Nhi cũng ôn nhu phụ họa.
Diệp Thu hài lòng nhìn hai người đệ tử một chút, rồi nhẹ gật đầu, nói: "Ừm, có quyết tâm là chuyện tốt! Đi thôi, thừa dịp còn có thời gian mà trở về trước đi!"
"Chờ đã, sư tôn. . ." Diệp Thu đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Thanh Trúc đột nhiên gọi hắn lại.
Nàng do dự một hồi mới nói: "Sư tôn, ngài vẫn nên đi Tiêu gia xem một chút đi."
Diệp Thu nhướng mày, đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Tiêu Dật đâu?
Hắn nhìn xem chung quanh một chút mà cũng không phát một thân ảnh người của Tiêu gia nào, Diệp Thu liền có dự cảm bất tường nên hỏi: "Tiêu gia thế nào rồi?"
Lâm Thanh Trúc chậm rãi giải thích: "Sư tôn, lúc trước sau khi Đế mộ mở ra, đệ tử cùng Uyển nhi vừa mới xuống núi thì liền tao ngộ Chí Tôn điện gây khó xử. Tiêu Dật đã trợ giúp chúng đệ tử nói hai câu và bị trưởng lão của Chí Tôn điện đánh cho trọng thương, giờ phút này hắn đã được phụ thân hắn mang về chữa thương."
Ánh mắt Diệp Thu hiện lên một tia sát ý, nói: "Chí Tôn điện à? Bọn hắn có làm bị thương các ngươi không?"
Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi đều lắc đầu.
Triệu Uyển Nhi nói: "Không có, còn tốt là lúc ấy Tề sư bá đã đến kịp thời để ngăn lại bọn hắn, nếu không chỉ sợ sư tỷ sẽ gặp nguy hiểm."
"Sư tỷ đã luận bàn cùng với Lục Ngôn của Chí Tôn điện, đánh cho hắn trọng thương, trưởng lão của Chí Tôn điện tức vì không nhịn nổi mà muốn tìm sư tỷ tính sổ. Tiêu Dật cũng chỉ nói hai câu mà liền bị lão ta đánh cho bị thương nặng."
Nghe xong Triệu Uyển Nhi giải thích hết thảy chân tướng, Diệp Thu cuối cùng đã minh bạch.
Ha ha ha, Chí Tôn điện sao?
Ánh mắt hắn liền khóa chặt đội ngũ Chí Tôn điện đang chuẩn bị rời đi.
Thanh Diệu đạo nhân cầm đầu đám người đột nhiên trong lòng run lên, có một dự cảm bất tường.
Vừa rồi ông ta đã thấy tận mắt thánh địa Bất Lão sơn bị hủy diệt.
Trận huyết chiến hôm nay cũng để cho tất cả mọi người ở đây minh bạch một điều, đó là Bổ Thiên giáo đến cùng khủng bố đến mức nào.
Lúc đầu Thanh Diệu đạo nhân chỉ ôm tâm tư xem trò vui, nên cũng không có nhúng tay vào cuộc chiến đấu này.
Sau khi gặp Bất Lão sơn đã bị hủy diệt, ông ta đang chuẩn bị mang nhóm đệ tử trở về thì bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt băng lãnh đầy sát ý của Diệp Thu mà trong lòng run lên.
Thanh Diệu đạo nhân biết rõ đại sự không ổn, giả vờ như không nhìn thấy mà thúc giục nói: "Không được rồi! Đi mau!"