Lúc trước, Diệp Thu đã cho thấy sức chiến đấu kinh người, tuyệt đối không phải là người mà Chí Tôn điện có thể chống đỡ.
Chỉ dựa vào một mình Diệp Thu cũng đã đủ để hủy diệt toàn bộ Chí Tôn điện. Thanh Diệu đạo nhân cũng biết rõ điểm này.
Lúc này, cách đó không xa truyền tới một giọng nói băng lãnh.
"Đi à? Ngươi bây giờ có thể đi, nhưng chờ đến khi ta tự mình xông lên Chí Tôn điện một lần thì ngươi hãy tự gánh lấy hậu quả."
Giọng nói kia không phải ai khác mà chính là Diệp Thu nói ra.
Thanh Diệu đạo nhân nghe được lời này mà nội tâm lập tức như là ngã vào vực sâu dưới lòng đất, trong lòng biết rõ đại sự không ổn.
Bây giờ ông ta vẫn có thể đi thẳng một mạch, nhưng đợi đến khi Diệp Thu lên núi, có khả năng chuyện này liền không dễ dàng như vậy giải quyết. Nếu làm không tốt thì Chí Tôn điện cũng sẽ bị hủy diệt.
Sắc mặt Thanh Diệu đạo nhân hết sức khó coi, cố giả bộ bình tĩnh, hỏi: "Đạo hữu có ý gì? Nhóm chúng ta tựa hồ cũng không có đắc tội Bổ Thiên giáo của ngươi a?"
Chỉ thấy Diệp Thu từng bước một đi tới, trên mặt tràn đầy ý cười, là dạng ý cười rất đáng sợ.
"Xem ra ngươi rất ưa thích giả ngu!" Diệp Thu cười nói, hai ngón tay hơi động một chút, một cỗ kiếm ý kinh người trong nháy mắt hiện ra, giờ khắc này sắc mặt tất cả mọi người đèu đại biến.
"Ta nhẫn nại là có hạn độ! Nếu ngươi không vào lao tù thì không biết hối cải đúng không?"
Lời này vừa nói ra, nội tâm Thanh Diệu đạo nhân như chìm xuống đáy cốc, ông ta biết giả vờ ngây ngốc đã không thể tránh thoát.
Diệp Thu có hành động này đã nói rõ hắn đang vì đồ đệ mình mà đòi một lời giải thích.
Nếu như giải thích không hài lòng Diệp Thu, kết cục chờ đợi bọn hắn chính là kết cục của Bất Lão sơn.
Thanh Diệu đạo nhân làm sao không minh bạch đạo lý này mà lập tức hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng trấn an cảm xúc của Diệp Thu: "Đạo hữu, không cần thiết phải xúc động. Chuyện lúc trước là nhóm chúng ta không đúng, nhóm chúng ta xin nhận sai. Đạo hữu muốn như thế nào thì nhóm chúng ta đều có thể thỏa mãn."
Thấy ông ta chịu nhân sai như thế, Diệp Thu mỉm cười buông xuống hai ngón tay ngưng tụ kiếm khí, nói: "Người của Tử Hà phong chúng ta không phải ai đều có thể bị khi dễ. Ai đã ra tay thì tự mình đứng ra đi!"
Lời này vừa nói ra, Mạc Nghĩa đứng trong đám người lập tức lòng như tro nguội, đem ánh mắt cầu cứu nhìn xem Thanh Diệu đạo nhân.
Thế nhưng hiện nay ngay cả Thanh Diệu đạo nhân cũng đều tự thân khó đảm bảo, vậy làm sao ông ta có thể cứu được Mạc Nghĩa.
"Sư huynh, cứu ta đi mà. . ." Mạc Nghĩa khẩn cầu nói.
Trong lòng Thanh Diệu đạo nhân mười phần khó xử, nhưng bởi vì bảo toàn cho Chí Tôn điện nên ông ta chỉ có thể hi sinh Mạc Nghĩa.
Cũng không phải là Thanh Diệu đạo nhân không coi nghĩa khí ra gì, nhưng tại trước mặt an nguy của đạo thống thì bất luận kẻ nào cũng đều có thể hi sinh, cho dù là chính ông ta.
Nhìn xem ánh mắt tuyệt vọng của Mạc Nghĩa, Thanh Diệu đạo nhân thở dài, nói: "Sư đệ, sư huynh vô năng rồi! Ngươi hãy tự mình xử lý đi, sinh tử tồn vong của Chí Tôn điện chúng ta nằm trong tay ngươi đấy!"
Thanh Diệu đạo nhân chỉ nói ra hai ba câu nói rồi trực tiếp đem mọi chuyện giao cho Mạc Nghĩa.
Cái mưu kế này Diệp Thu thấy mà đều âm thầm giật mình vì quá độc ác.
Mạc Nghĩa đương nhiên không có khả năng nghe không hiểu ý tứ của Thanh Diệu đạo nhân.
Nhìn như là đem quyền quyết định giao cho Mạc Nghĩa, tựa như Chí Tôn điện và ông ta cùng tiến cùng lui, nhưng thật ra thì ngược lại hoàn toàn.
Nếu như Mạc Nghĩa tham sống sợ chết mà không dám nhận, vậy tương đương với việc đem Chí Tôn điện đẩy xuống vực sâu, như vậy tất cả mọi người của Chí Tôn điện đều sẽ không tha thứ cho ông ta.
Nếu bị tất cả mọi người phỉ nhổ thì cuối cùng Mạc Nghĩa cũng khó thoát khỏi cái chết.
Còn nếu Mạc Nghĩa nhận tội thì có lẽ ông ta còn có được thanh danh tốt, nhưng ông ta cũng sẽ tiếp nhận lửa giận đến từ Diệp Thu.
Mạc Nghĩa lắc đầu cười khổ, tuyệt vọng nhìn xem Thanh Diệu đạo nhân.
Một chiêu này quả thực quá cao minh!
Sư huynh a sư huynh! Thật uổng công ta nhiều năm vào sinh ra tử vì ngươi và nỗ lực nhiều vì thánh địa như vậy. Không nghĩ tới bây giờ ta lại nhận được một kết quả thê thảm như thế.
"Ha ha ha ha. . ."
Mạc Nghĩa bi phẫn cười lớn một tiếng, từ trong đám người đi ra, khẳng khái nói: "Người ra tay là ta! Ngươi muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên! Muốn làm gì ta cũng được!"
Nội tâm ông ta như đã chết, coi như Diệp Thu có giết thì ông ta cũng sẽ không phản kháng.
Hôm nay xem như Mạc Nghĩa đã thấy rõ sắc mặt của Thanh Diệu đạo nhân đối với mình, cho nên rất có ý tứ khẳng khái chịu chết.
Diệp Thu thấy vậy mà vui lên, hắn không nghĩ tới còn có một trận trò hay như thế.
"Ha ha ha, rất có ý tứ! Sư huynh đệ chơi nhau quyết liệt như vậy sao?"
Không thể không nói vị Thanh Diệu đạo nhân này quả là nhân vật hung ác!
Diệp Thu đều không thể không bội phục ông ta, nhưng cũng cảm thấy tiếc hận cho Mạc Nghĩa là dạng người rất chịu xông pha khói lửa.
Nhưng đáng tiếc thì đáng tiếc, Diệp Thu cũng sẽ không bởi vì điều này mà bỏ quả cho Mạc Nghĩa, vì đây là hai chuyện khác nhau.