Diệp Thu không có hứng tiếp tục nói chuyện phiếm ở đây, vì vẫn còn một đống chuyện đang chờ hắn xử lý.
Diệp Thu chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Đi thôi!"
Nói xong hắn liền dẫn hai đồ đệ của mình đi về hướng Thành Quảng Lăng.
Sau khi đến Tiêu phủ nhìn xem vết thương của Tiêu Dật.
Ừm, căn bản cũng không có vết thương gì nặng, tên tiểu tử này chỉ là giả chết khiến cho lão phụ thân của hắn lo lắng một trận.
Diệp Thu thấy vậy mà không kìm được cho Tiêu Dật một bạt tai.
"Sư tôn, đám người của chưởng giáo sư bá đang ở thánh địa Bất Lão sơn. Chúng ta có cần đến đó hỗ trợ không?" Rời khỏi Tiêu phủ, Lâm Thanh Trúc nghi ngờ hỏi.
Sau khi Tề Vô Hối khôi phục lại thì đã lập tức chạy đến Bất Lão sơn để chi viện. Minh Nguyệt cũng giống như vậy.
Trong các thủ toạ thất mạch, chỉ có Diệp Thu là chưa có mặt.
Thấy đồ nhi hỏi như vậy, Diệp Thu chỉ cười nói: "Các ngươi cũng muốn đến đó nhìn xem cảnh tượng máu tanh à?"
Không phải hắn không muốn đi, mà chủ yếu là ai cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng ở Bất Lão Sơn quá huyết tinh, hắn sợ hai đồ đệ của mình sẽ không thể chịu nổi.
Phải biết, mâu thuẫn thông thường giữa các thánh địa một khi lên đến giai đoạn Đồ Sơn, vậy trên cơ bản là không còn ai sống sót, vô cùng tàn nhẫn. Ngay cả những con chim bay qua cũng bị bắt xuống chia làm tám phần, đến lòng đỏ trứng cũng bị chia ra.
Lâm Thanh Trúc giật mình quay sang nhìn Triệu Uyển Nhi, nàng tựa hồ cũng tưởng tượng được cảnh tượng tàn nhẫn ấy mà cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng thân là tu tiên giả mà ngay cả chút năng lực chịu đựng còn không có, vậy tương lai tiên đồ mênh mông kia sao có thể đi xa hơn?
Có lẽ ở Đông Hoang, dưới sự che trở của Diệp Thu, các nàng có thể vô tư khi không ai dám làm khó các nàng. Nhưng nếu như tiến vào giới vực khác to hơn thì sao?
Lâm Thanh Trúc nghiêm túc suy nghĩ, khẽ gật đầu nói ra với ngữ khí kiên định: "Đệ tử muốn tới đó!"
Diệp Thu hài lòng gật đầu nói: "Ừm, tốt! Nếu như các ngươi đã muốn tham gia náo nhiệt thì lát nữa vi sư sẽ cho các ngươi đi xem một vòng."
Diệp Thu nhìn xung quanh rồi suy tư, nói: "Có điều vi sư bây giờ còn một việc cần làm, cứ từ từ đã. Nếu xử lý xong mà vẫn còn thời gian thì ta sẽ đưa các ngươi đến đó, còn nếu không kịp thì thôi, dù sao nơi đó cũng không có gì đẹp để nhìn."
Hai nàng liền sững sờ, không khỏi hiếu kỳ Diệp Thu đang muốn làm cái gì.
Các nàng đi theo chân Diệp Thu, ba người đi tới Tầm Dương Lâu, là quán rượu lớn nhất tại Thành Quảng Lăng.
Quán tửu lâu này phân bổ chi nhánh khắp Đông Hoang, sản nghiệp vô cùng to lớn, cũng không biết ai là người thành lập nên vô cùng kì bí.
Quản sự của tửu lâu này tại Thành Quảng Lăng chính là một vị cường giả Thần Tàng ngũ cảnh, Tư Đồ Trường Phong.
Lúc trước khi Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi bị Dương Tiêu gây khó dễ ở đây, hắn đã ra tay giúp đỡ.
Lần nữa đặt chân vào quán rượu này, Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc Diệp Thu tới đây là để làm gì?
Chỉ thấy hắn chậm rãi bước vào quán rượu, tiểu nhị trực tiếp tiến lên chào đón.
"Chào quan khách, mời vào trong."
Diệp Thu không vào mà bình thản nói: "Gọi quản sự của các ngươi ra đây cho ta!"
Tiểu nhị nghe xong lập tức sửng sốt, vô cùng chấn động.
Hắn thấy Diệp Thu có khí chất bất phàm, khí thế hung dữ, cho rằng hắn là công tử nhà nào đến đây kiếm chuyện mà lập tức trong lòng vui lên, âm thầm quan sát Diệp Thu cẩn thận.
Tầm Dương lâu toạ lạc ở Thành Quảng Lăng nhiều năm như vậy, nhưng đã rất lâu không có ai đến đây kiếm chuyện.
Tên tiểu tử này là ai mà vừa đến đã muốn gặp chưởng quỹ, hắn tưởng rằng chưởng quỹ của chúng ta ai muốn gặp cũng được sao?
"Thật ngại quá, chưởng quỹ của chúng ta bộn bề nhiều việc, không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp. Ngươi có chuyện gì thì cứ nói với ta." Tiểu nhị có vẻ rất lễ phép, nhưng trong ánh mắt lại có sự khinh thường sâu sắc.
Cũng có thể lý giải được, dù sao hắn cũng là tiểu nhị của Tầm Dương lâu, là thế lực khổng lồ, cho nên hắn vẫn rất kiêu ngạo.
Diệp Thu liếc tiểu nhị một chút rồi cười nhạt. Hắn không phải đến đây kiếm chuyện, nên cũng không muốn so đo với loại tiểu nhân vật này.
Chỉ thấy Diệp Thu vừa thở ra một hơi, trong nháy mắt toàn bộ quán rượu đã nổi lên một trận cuồng phong.
Sắc mặt tiểu nhị lập tức trắng bệch, vô cùng hoảng sợ.
"Đây là..."
Đối mặt với uy thế của Chí Tôn cảnh, nhịp tim của tên tiểu nhị lập tức trở nên hỗn loạn. Hắn liền hiểu người đang đứng trước mặt mình hoàn toàn không phải là công tử con nhà giàu sang, mà là một vị tuyệt thế cao nhân.
"Ha ha ha, khách quý khó gặp, khách quý khó gặp a!"
Đang lúc không biết giải quyết như thế nào, đột nhiên có một vị nam tử trung niên chậm rãi đi xuống từ trên cầu thang cười nói, đó chính là Tư Đồ Trường Phong.
Lúc này biểu cảm trên mặt Tư Đồ Trường Phong nhìn như nước chảy mây trôi, nhưng thực ra trong lòng hắn đã sớm trở nên hoảng loạn.
"Có chuyện gì mà vị đại thần này lại đến cái chỗ nhỏ bé của ta vậy?" Tư Đồ Trường Phong vô cùng căng thẳng, hỏi.
Khoảng thời gian gần đây, tin đồn về Diệp Thu ngày càng kỳ lạ, có lời đồn là tu vi của hắn thậm chí đã đạt đến Chí Tôn cảnh trong truyền thuyết.
Thực lực như này đừng nói là Tầm Dương lâu nhỏ bé của hắn, mà ngay cả toàn bộ Đông Hoang cũng là sự tồn tại kinh khủng.
Tư Đồ Trường Phong nào dám có nửa ý lãnh đạm. Hắn chỉ không hiểu vì sao hôm nay Diệp Thu lại đến tìm mình, chẳng lẽ tên hạ nhân không hiểu chuyện kia đã chọc giận hắn?
Nghĩ đến đây Tư Đồ Trường Phong lập tức hoảng sợ. Có điều hắn đã hành tẩu nhiều năm, cũng coi như có thể giữ được bình thản, mặt ngoài ung dung không vội, chậm rãi đi tới.