"Diệp chân nhân, nghe danh đã lâu, không biết hôm nay ngài tới tiểu điếm là muốn làm gì?" Tư Đồ Trường Phong nhẹ giọng cẩn thận hỏi một câu.
Diệp Thu nhìn hắn hỏi lại: "Ngươi chính là chưởng quỹ của Tầm Dương lâu à?"
"Không sai, chính là tại hạ." Trong lòng Tư Đồ Trường Phong run lên.
Nguy rồi! Hắn là đến tìm ta!
Ta cũng không chọc giận hắn thì hắn tìm ta làm gì?
Tiêu rồi! Người ngồi trong nhà mà hoạ trên trời rơi xuống!
Nghe Tư Đồ Trường Phong thừa nhận thân phận, Diệp Thu cười nói: "Chưởng quỹ bận rộn như vậy ta muốn gặp mặt thật sự không dễ dàng."
Tư Đồ Trường Phong tái mặt, quay đầu trừng tên tiểu nhị kia rồi nói: "Chân nhân nói gì vậy? Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ! Nếu như ta biết chân nhân tới đây thì nào dám lãnh đạm, ta nhất định sẽ đón tiếp ngài từ xa!"
Thấy Tư Đồ Trường Phong biểu hiện như vậy, Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi đều sững sờ.
Lúc trước nàng cảm giác Tư Đồ Trường Phong chính là một vị cường giả thâm tàng bất lộ. Lại nghe người khác giới thiệu về bối cảnh của Tầm Dương lâu không ai dám trêu chọc.
Nhưng các nàng lại không ngờ tên này lại hèn mọn như vậy khi đứng trước mặt sư tôn của mình.
Thái độ của hắn đảo ngược một trăm tám mươi độ trong chớp mắt.
Không hề giống như khi hắn đối đãi với các vị khách nhân khác, hắn đã không còn có chút khí thế bức người trước kia.
Chẳng lẽ lực uy hiếp của sư tôn lại mạnh đến vậy sao?
Hai nàng không khỏi hiếu kỳ, có thể là do Diệp Thu quá mức yêu chiều nên các nàng căn bản không thấy được uy nghiêm của Diệp Thu, để cho trong lòng các nàng sinh ra loại ảo giác này.
Nếu như Tư Đồ Trường Phong biết các nàng nghĩ như vậy thì đoán chừng hắn sẽ dở khóc dở cười.
Hai vị tiểu công chúa à, các ngươi đừng náo loạn nữa. Luận về thực lực thì hiện tại trên toàn bộ Đông Hoang này còn ai mạnh hơn sư tôn của các ngươi?
Mà các ngươi là ài đồ của Bạch Y Kiếm Tiên, là đồ tôn của Huyền Thiên đạo nhân. Khi ra ngoài các ngươi chỉ cần tiết lộ thân phận một cách dõng dạt thì còn ai dám chọc giận các ngươi?
Diệp Thu cười nói: "Không cần ngươi phải tiếp đón ta từ xa. Ta nghe nói sản nghiệp của Tầm Dương lâu vô cùng to lớn, bao trùm hơn phân nửa Đông Hoang, do đó ta tới đây là có chuyện muốn nhờ, không biết chưởng quỹ có thể đáp ứng hay không?"
Tư Đồ Trường Phong nghe vậy mà run lên, vội nói: "Chân nhân có chuyện gì cứ nói, ta sẽ cố gắng đáp ứng."
Trong lòng hắn đã sợ muốn chết.
Đây là đang cầu người khác sao? Vừa đến mà đã hiện ra uy lực của Chí Tôn cảnh, nào có ai đến nhờ người khác mà như vậy chứ?
Cũng giống như ngươi trực tiếp kề trên cổ ta một thanh kiếm thì sao ta dám cự tuyệt?
Thấy hắn nói vậy Diệp Thu cũng không khách khí, tuỳ tiện ngồi xuống và đưa ra một tờ danh sách, nói: "Cũng không có việc gì quá lớn, đây là một phần danh sách các thảo dược, xin nhờ chưởng quỹ giúp ta thu thập số thảo dược này. Tiền thù lao không thành vấn đề, cứ dựa theo giá cả thu mua thảo dược rồi tăng thêm một chút lợi nhuận. Chỉ cần không quá bất hợp lí thì ta đều có thể chấp nhận."
Nghe Diệp Thu nói vậy, Tư Đồ Trường Phong mơ hồ tiếp nhận danh sách, cẩn thận nhìn xem.
Thảo dược bên trong danh sách cũng không có gì đặc biệt trân quý, chỉ là có vài loại thảo dược tương đối hiếm có, lúc thu mua chỉ hơi phiền phức mà thôi. Có điều chút chuyện này đối với Tầm Dương lâu là hoàn toàn không có vấn đề.
Sản nghiệp của bọn họ trải rộng khắp Đông Hoang, chỉ cần một phong thư là sẽ có thể mau chóng thu thập những thảo dược này. Chỉ là hắn không rõ Diệp Thu muốn số thảo dược này để làm gì?
Luyện đan sao?
Nghĩ tới đâymà trong lòng Tư Đồ Trường Phong liền vui mừng, vì đây dường như là cơ hội để hắn giao hảo với Diệp Thu.
Phải biết hiện tại thanh danh và thực lực của Diệp Thu đã hết sức vang dội. Hắn còn có danh xưng Bạch Y Kiếm Tiên, lại có xưng hào cường giả Chí Tôn cảnh trẻ tuổi nhất Đông Hoang.
Tiềm lực kinh người như thế mà nếu có thể giao hảo thì chính là một chuyện tốt đối với sự phát triển của Tầm Dương lâu.
Đây không phải là bọn họ cho Diệp Thu cơ hội để giao hảo, mà Diệp Thu đã cho bọn họ cơ hội giao hảo với hắn mới đúng.
Một người làm ăn lâu năm như Tư Đồ Trường Phong làm sao có thể không nhìn ra cái lợi và cái hại trong đó, cho nên nội tâm hắn ngay lập tức có quyết định.