Tư Đồ Trường Phong nói:
"Ha ha ha, ta còn tưởng là chuyện gì lớn, thì ra chân nhân muốn mua một chút thảo dược mà thôi."
"Chân nhân yên tâm, Tầm Dương lâu của ta không có bản lĩnh nào khác nhưng vẫn còn có chút năng lực cỏn con ấy. Ta nhất định sẽ dùng thời gian nhanh nhất để thu mua hết số thảo dược này rồi đưa đến Tử Hà phong."
"Có điều tiền thù lao thì thôi, chỉ là mấy trăm loại thảo dược nên không đáng giá nhắc tới. Cứ coi như là Tầm Dương lâu tặng cho chân nhân một phần quà đi."
Hắn cố ý nịnh bợ Diệp Thu, chỉ không biết là Diệp Thu có nhận phần ân tình này hay không.
Diệp Thu đã đoán được ý đồ của Tư Đồ Trường Phong mà ngẫm nghĩ nói: "Không cần! Ta không nghèo đến mức không bỏ được chút tiền ấy! Lòng tốt của chưởng quỹ ta xin nhận, có điều ta là người tu đạo nên kiêng kỵ nhất là mắc nợ ân tình của người khác, chắc hẳn chưởng quỹ cũng có thể hiểu được chuyện này nhỉ?"
Tư Đồ Trường Phong hậm hực nói, hắn có chút thất vọng, nhưng cũng không có gì đáng ngại: "Ta hiểu, ta hiểu! Tại hạ hiểu được sự băn khoăn của chân nhân! Vậy chúng ta sẽ tính như này đi, cứ dựa vào giá vốn của những loại thảo dược mà tính tiền nhé?"
Diệp Thu nhìn kỹ hắn, xem ra tên này thật sự có ý nịnh bợ ta rồi!
Có câu không nên giơ tay đánh mặt người đang cười. Nếu hắn đã bày tỏ như thế mà nu Diệp Thu lại từ chối thì sẽ không dễ nói chuyện.
Diệp Thu bình thản nói: "Ừm, tiền thù lao chưởng quỹ cứ tự mình quyết định đi, chủ yếu là đừng quá bất hợp lí, còn lại ta vẫn có thể chấp nhận."
Lần này hắn đến đây thu mua thảo dược chính là để chuẩn bị cho sau này luyện đan.
Diệp Thu đã có ý định này từ khi còn ở trong Đế Mộ. Hắn vốn muốn để cho Tiêu gia hỗ trợ thu mua thảo dược, nhưng có điều có vài loại thảo dược tương đối đặc thù cần phải mua ở những nơi xa, Tiêu gia mà đi thu mua có khả năng sẽ hơi phiền phức. Cho nên hắn mới đi tới Tầm Dương lâu để nhờ bọn họ thu mua vài loại.
Về phần tiền bạc thì cũng không phải vấn đề gì to tát với hắn.
Tư Đồ Trường Phong cẩn thận cất thật kỹ danh sách, cười nói: "Chân nhân yên tâm, Tầm Dương lâu của ta từ trước đến nay làm ăn rất có uy tín. Lô thảo dược này chắc chắn sẽ lấy về loại có phẩm chất và quy cách cao nhất, sẽ thu thập đầy đủ cho chân nhân."
Thấy hắn đồng ý, Diệp Thu cũng hài lòng gật đầu.
Thu mua thảo dược sẽ cần hao phí một chút thời gian, Diệp Thu ngẫm nghĩ trước đó hắn còn vài chuyện cần làm. Vài chuyện này hắn đã sớm lên kế hoạch từ trước, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội đi làm. Bây giờ vừa vặn có thời gian, không bằng nhân cơ hội này làm luôn.
Diệp Thu lãnh đạm hỏi: "Nghe nói Tầm Dương lâu của ngươi có một Tàng Bảo các đặc biệt dung để đấu giá bảo vật đúng không?"
Tư Đồ Trường Phong run lên, gật đầu nói: "Không sai, chân nhân có bảo vật gì muốn đấu giá sao?"
"Ừm, quả thực có mấy món, có điều không vội, để lát nữa nói sau. Ngươi mở cho ta một gian phòng cao cấp, ta có việc cần xử lý." Diệp Thu nói xong rồi quay đầu nhìn về phía hai đồ đệ của mình.
Tư Đồ Trường Phong nghe vậy liền sững sờ, lập tức cười nói: "Đã hiểu, đã hiểu! Tiểu Nhạc, chuẩn bị cho chân nhân gian phòng tốt nhất, hãy chiêu đãi ngài thật tử tế, ta đi chút sẽ về."
"Vâng thưa chưởng quỹ, ta sẽ lập tức đi sắp xếp." Tiểu Nhạc run rẩy đáp.
Lúc này, tên tiểu nhị tên là Tiểu Nhạc kia đã bị sợ đến hồn vía lên mây. Hắn vốn tưởng rằng Diệp Thu chỉ là một tên công tử ăn chơi, nhưng không ngờ ngay cả chưởng quỹ mà hắn sùng bái nhất cũng đều phải nhỏ giọng khi gặp Diệp Thu. Vậy có thể thấy được Diệp Thu khủng bố cỡ nào.
Đối mặt với đại thần như vậy áp lực sẽ tăng gấp bội, chỉ sợ rằng nếu chọc giận Diệp Thu thì liền có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Thật đáng sợ! May là vị cao nhân này không có so đo với sự lỗ mãng vừa rồi của ta. Nếu không ta có một trăm cái mạng cũng không đền nổi a!
Đi theo tiểu nhị tiến vào gian phòng ở lầu hai, Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi đều vô cùng nghi hoặc, không biết rõ Diệp Thu muốn làm gì.
Các nàng chỉ yên lặng đi theo hắn rồi lần lượt vào phòng. Sau khi Diệp Thu đuổi tiểu nhị đi thì Triệu Uyển Nhi rốt cuộc cũng hiếu kỳ hỏi: "Sư tôn, ngài thu mua nhiều thảo dược như vậy để làm gì? Ngài muốn mở y quán sao?"
Lâm Thanh Trúc cũng tò mò, nàng không hiểu nổi hành động của Diệp Thu.
Chỉ nghe Diệp Thu giải thích: "Vi sư đng chuẩn bị truyền thụ cho các ngươi thuật luyện đan, vậy đương nhiên phải thu mua một chút thảo dược dùng làm nguyên liệu luyện đan rồi."
"Luyện đan sao?"
Hai nàng nghe xong lập tức vui mừng. Các nàng thân là người tu đạo thì sao có thể không hiểu sự trân quý của thuật luyện đan.
Nếu như có thể nắm chắc được một, hai phần của thuật luyện đan, vậy sau này các nàng cũng có thể tự mình luyện chế một chút đan dược, để tự cung cấp cho bản thân tu hành.
Bây giờ nghe Diệp Thu nói muốn truyền thụ thuật luyện đan cho mình, trong lòng các nàng đều vô cùng hào hứng.