"Được rồi! Các ngươi cũng đừng hào hứng quá sớm! Thuật luyện đan này cũng không phải dễ nắm đâu, cần có thiên phú cực cao cùng với thủ pháp tinh tế để điều khiển lực khống chế thì mới có thể luyện ra đan dược thượng đẳng.”
"Có điều các ngươi cũng không cần nản chí, cho dù không luyện được đan dược thượng đẳng thì cũng không sao, trong tay vi sư cũng không thiếu đan dược, hoàn toàn đủ cho các ngươi tu hành."
"Các ngươi học thuật luyện đan cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nhưng học nhiều thêm một môn học cũng rất có lợi cho bản thân các ngươi."
Diệp Thu nói một cách kỹ càng, khiến cho các nàng vô cùng cảm động.
Các nàng làm sao không hiểu lòng tốt của sư tôn mình. Từ khi nhập môn đến nay, sư tôn của các nàng chưa từng tàng tư bảo bối cho riêng mình, vẫn luôn để cho các nàng sử dụng cho việc tu hành, lại vô cùng quan tâm các nàng.
"Vâng, sư tôn yên tâm, chúng đệ tử nhất định sẽ tu luyện thật tốt!" Lâm Thanh Trúc kiên định nói.
Diệp Thu hài lòng nhìn nàng một cái, đột nhiên nhớ ra một chuyện mà khoé miệng hơi nhếch lên.
"He he, xin lỗi đồ nhi bảo bối của ta, thời khắc dỗ trẻ con của vi sư sắp bắt đầu rồi."
Trong lòng Diệp Thu cười tà ác một tiếng, một lúc sau hắn ra vẻ thở dài nhìn xem đại đồ đệ của mình mà đau lòng nói: "Đồ nhi, đi theo vi sư khiến cho ngươi chịu khổ rồi. Tử Hà phong chúng ta nằm sâu trong sơn cốc, nên ta không cho ngươi được tài sản gì. Từ khi ngươi nhập môn đến nay, ngay cả một bộ y phục mới cũng không có, trên người càng không có nửa phân tiền. Ở độ tuổi của ngươi phải nên trang điểm như hoa, tiên diễm loá mắt giống như các cô nương khác mới đúng a."
Nghe tới đây, Lâm Thanh Trúc liền nước mắt lưng tròng, vô cùng cảm động.
Nàng không ngờ sư tôn của nàng lại rất để ý cảm nhận trong lòng nàng.
"Sư tôn đừng nói nữa, trong lòng Thanh Trúc hiểu rõ sư tôn rất tốt với đồ nhi, nên đồ nhi không có mong cầu gì khác." Lâm Thanh Trúc run run nói ra, nàng đã xúc động đến mức không thể kiềm chế.
Không thể không nói, tiểu cô nương này quá dễ nắm bắt, Diệp Thu vừa nói dăm ba câu mà đã cảm động muốn khóc.
Trong lòng Diệp Thu âm thầm vui mừng, quay qua nói với Triệu Uyển Nhi: "Uyển Nhi, ngươi cũng vậy. Ngươi vốn xuất thân là công chúa vinh hoa phú quý, nhưng lại đi theo vi sư lên núi chịu khổ suốt thời gian qua, vi sư thấy vậy mà vô cùng đau lòng. Ta rất hi vọng các ngươi có thể vui vẻ mà trưởng thành, mỗi ngày đều sống không buồn lo dưới sự bảo vệ của ta."
Hắn nói ra cảm nghĩ như lời từ sâu đáy lòng vậy, cho dù là Triệu Uyển Nhi cũng cảm thấy cay cay khoé mắt, nhất thời không biết nên biểu đạt thế nào cho phải.
"Sư tôn, Uyển Nhi rất ưa thích cuộc sống hiện tại, cho dù không có số tiền tài kia nhưng đệ tử lại rất vui vẻ."
"Đệ tử không để ý đến đâu! Thật đó! Lòng tốt của sư tôn dành cho Uyển Nhi trong lòng Uyển Nhi rất rõ, Uyển Nhi sao dám mong cầu những thứ khác."
Triệu Uyển Nhi đã rơi nước mắt lã chã, mang theo tiếng khóc nức nở nói ra.
Ha ha ha, ta chỉ một lúc liền nắm được hai nàng a!
Không tệ, không tệ!
Bầu không khí đã đến đoạn này, Diệp Thu rốt cuộc cũng có thể bắt đầu kế hoạch dỗ trẻ con của hắn mà lập tức lấy ra một vạn lượng vàng được Tiêu gia đưa tặng trước đây.
Sau đó Diệp Thu trịnh trọng nói: "Vi sư không có gì để cho các ngươi, số tiền tài này các ngươi cứ cầm đi. Muốn mua gì thì mua, đổi sang y phục mới hay mua trang sức gì đó đều được."
Lâm Thanh Trúc khẽ run lên khi trông thấy mấy rương vàng kia, vì nàng chưa từng nhìn thấy qua nhiều tiền đến vậy.
Diệp Thu vừa nói xong mà đã cho các nàng nhiều tiền như vậy, trong lòng các nàng vô cùng cảm kích mà lập tức chuẩn bị cự tuyệt. Ai ngờ Diệp Thu đã đi trước một bước chặn lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho các nàng.
Hắn lại trịnh trọng nói ra:
"Đồ nhi, các ngươi đã trưởng thành rồi, sau này một mình ra ngoài là chuyện không thể tránh khỏi, cho nên chắc chắn phải dùng đến tiền."
"Các ngươi cứ cầm lấy số tiền này đi, đây cũng coi như là lễ vật mà vi sư chuẩn bị cho các ngươi cần dùng đến bất cứ lúc nào."
"Những chuyện vi sư có thể làm cho các ngươi là không nhiều, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức trong phạm vi của mình để cho các ngươi những thứ tốt nhất."
Nói đến đây hai nàng đã hoàn toàn rơi lệ. Từng người đều ôm Diệp Thu khóc ầm lên, cảm động không thôi, thầm nhủ Diệp Thu chính là vị sư tôn yêu thương các nàng nhất trần đời.
Từ khi bắt đầu nhập môn là sư tôn đã quan tâm và bảo vệ các nàng từng li từng tí.
Khi các nàng bị khi dễ hay gặp nguy hiểm, luôn là sư tôn đứng ra làm chỗ dựa cho các nàng.
Vậy các nàng còn có gì để oán hận sư tôn nữa đây?
"Sư tôn đừng nói nữa, chúng đệ tử nhận là được phải không..." Lâm Thanh Trúc lau khoé mắt, vừa khóc vừa nói.
Thấy các nàng cuối cùng cũng nhận, Diệp Thu ngoài mặt vui mừng cười một tiếng rất lãnh đạm, nhưng trên thực tế trong lòng hắn đang cười đau cả bụng.
"Ha ha ha ha ha... Hiện tại dỗ trẻ con càng ngày càng khó, trước khi mở màn còn phải chuẩn bị một màn tình cảm lâm li, may mà trước kia ta đã chuyên tâm học hành a!"