Diệp Thu mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ bình tĩnh, nói: "Được rồi, các ngươi đừng khóc nữa, mau cất số tiền này đi. Lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đi dạo một vòng, mua vài bộ y phục đẹp đẽ hay muốn mua gì thì mua, không cần tiết kiệm tiền.”
Lâm Thanh Trúc nhẹ nhàng lau khoé mắt, nàng ngước đôi mắt trong veo động lòng người nhìn Diệp Thu, gật đầu nới: "Vâng, đệ tử biết rồi."
Triệu Uyển Nhi cũng vậy, hai nàng bàn nhau cất tiền đi.
Triệu Uyển Nhi không có hứng thú gì với số tiền này, nhưng không lay chuyển được sự cố chấp của Lâm Thanh Trúc, hai nàng phân ra mỗi người lấy hai rương là năm ngàn lượng.
[Đinh...]
[Túc chủ tặng một vạn lượng vàng cho đồ đệ, phát động bạo kích trả về.]
[Mở ra hay không?]
Âm thanh quen thuộc vang lên, trong lòng Diệp Thu lập tức mừng rỡ.
He he, cuối cùng đã đến!
Các ngươi cho rằng ta bị lỗ sao? Chẳng nhẽ một vạn lượng vàng kia ta đều đổ hết xuống biển ư?"
Không! Ta vĩnh viễn có lời không lỗ!
Đây chỉ là chút tiền nhỏ, số tiền lớn chân chính đang nằm ở đây!
"Mở ra đi!"
[Ném ném ném.]
[Chúc mừng túc chủ phát động vạn lần bạo kích trả về, nhận được một trăm triệu lượng vàng.]
[Có nhận hay không?]
"Hả?!!"
"Vạn lần trả về á?"
"Một trăm triệu lượng vàng?"
“Vãi linh hồn!”
Diệp Thu không thể bình tĩnh nổi.
Một trăm triệu lượng vàng là khái niệm gì? Cho tới nay hắn còn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy!
Có số tiền này, về sau ta không phải muốn mua gì cũng được sao?
Ta còn cần chui lủi ở mấy gian nhà gỗ nhỏ tại Tử Hà phong làm gì?
"Nhận!"
Không đến một lát, một trăm triệu lượng vàng đã trực tiếp rơi vào trong ngọc trữ vật của Diệp Thu.
Nhìn đống vàng chất đầy thành núi, Diệp Thu có cảm giác mình là nhà giàu mới nổi, muốn tìm một nơi thoả sức tiêu tiền phung phí một phen.
Phát tài rồi! Ta có thể mặc sức xa hoa rồi!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, số tiền kia có vẻ rất nhiều nhưng nếu thật sự tiêu sài phung phí thì đoán chừng không bao lâu đã hết.
Ngay cả luyện đan cũng cần một khoản tiền lớn để duy trì, nếu không căn bản không thể mua được thảo dược tốt.
Mà tỉ lệ luyện đan thất bại rất cao, cho nên số tiền này vẫn chưa đủ, vẫn còn phải moi thêm.
Lúc trước Diệp Thu đã hỏi Tư Đồ Trường Phong, Tầm Dương lâu quả thực có Tàng Bảo Các dung để đấu giá vật phẩm. Vừa hay thứ không thiếu nhất trong tay hắn chính là bảo khí, vừa khéo hắn có thể mang những bảo bối này đi đấu giá, bán sang tay được một cái giá hời.
Đương nhiên, trước đó Diệp Thu cần phải dỗ trẻ con, để xem có thu hoạch được món hời nào không.
Dỗ được một đứa giá cả tăng gấp đôi, há chẳng phải là chuyện tốt hay sao?
Có điều nếu bảo vật quá trân quý thì cũng không thể bán, nếu không ta sẽ lỗ chết.
Diệp Thu hiểu rõ hơn ai hết cái gì có thể bán và cái gì không thể bán.
Tàng Bảo Các có khả năng cũng có không ít bảo bối, hắn có thể đi dạo một vòng thu hoạch một ít rồi tiếp tục dỗ trẻ con, đây cũng là suy nghĩ không tệ.
Nghĩ tới đây, Diệp Thu lấy lại tinh thần, cẩn thận nói: "Đồ nhi, cho vi sư xem thu hoạch ở Đế mộ của các ngươi đi nào."
Hai nàng nghe xong thì lập tức đi tới, Lâm Thanh Trúc lên tiếng đầu tiên: "Sư tôn, lần thám hiểm Đế mộ này thu hoạch của đệ tử coi như không tệ, đã lấy được một cái Đế khí thượng đẳng."
Lâm Thanh Trúc lấy ra một thanh Đế kiếm, Diệp Thu nhướn mày vì sát khí trên thân kiếm vô cùng nặng, còn có tà niệm rất sâu, nếu sử dụng trong thời gian dài sẽ gây ảnh hưởng đến tâm trí.
Có điều cũng không sao, Diệp Thu khẽ phất tay xóa đi ý niệm tà ác trên Đế Kiếm, chỉ giữ lại sát khí bên trong.
Sau khi quan sát vài lần, Diệp Thu trả Đế Kiếm lại cho Lâm Thanh Trúc, nói: "Ừm, thanh kiếm này không tệ, trước mắt tu vi ngươi mà dùng thanh kiếm này là vừa đúng. Sau này nếu ngươi gặp đối thủ đồng cấp thì cũng có thể nhẹ nhõm hơn một điểm."
Lâm Thanh Trúc vui mừng trong lòng, nàng có thể nhận được sự thừa nhận của Diệp Thu thì cuối cùng không phí công nàng bốc lên nguy hiểm tính mạng đi thăm dò vực sâu và mang về thanh kiếm này.
"Uyển nhi, còn ngươi thì sao?" Diệp Thu nhìn về phía Triệu Uyển Nhi hỏi.
Nàng ôn nhu cười một tiếng, từ trong ngực lấy ra một cái Linh Đan.
Diệp Thu nhận lấy xem xét, đây chỉ là một kiện bảo khí cực phẩm, chưa đủ để xưng là Đế khí, nhưng cũng đã là một kiện pháp khí phụ trợ không tệ.
Diệp Thu chỉ nhìn thoáng qua rồi liền trả lại cho Triệu Uyển Nhi, rồi nghiêm túc suy tư một phen.
Lần thám hiểm Đế mộ này Lâm Thanh Trúc có thu hoạch lớn hơn một chút khi đạt được một thanh Đế Kiếm.
Triệu Uyển Nhi mặc dù không có Đế khí, nhưng Diệp Thu kinh ngạc phát hiện tu vi của nàng đã đạt tới Thiên Tướng cửu phẩm.
Rất nhanh! Quá nhanh đi!
Thời điểm xuống núi Triệu Uyển Nhi cũng chỉ là Thiên Tướng nhất phẩm, nhưng chớp mắt liền đạt tới Thiên Tướng cửu phẩm.
Xem ra nàng cũng có thu hoạch to lớn tại bên trong Đế mộ.
Về phần Lâm Thanh Trúc, giờ phút này nàng đã là Vô Cự nhị phẩm, chỉ đề thăng một cảnh giới.
Mặc dù tiến bộ không có khoảng cách lớn như Triệu Uyển Nhi, nhưng so với những người khác mà nói đã là rất khủng bố.
Phải biết Liễu Thanh Phong dẫn đầu tiến vào Vô Cự cảnh so với Lâm Thanh Trúc, mà giờ phút này hắn cũng còn dậm chân tại Vô Cự nhất phẩm, mà nàng thì đã đột phá Vô Cự nhị phẩm.
Nhìn đến đây mà Diệp Thu vui mừng cười một tiếng.