Suy tư một lát, Diệp Thu từ bên trong ngọc trữ vật lấy ra Tru Tiên Xích mà trước đó đánh giết Hiên Viên lão đạo đạt được.
Đây là một thanh dao găm nhỏ, mười phần tinh xảo, nhưng lực sát thương lại rất to lớn.
Lần thứ nhất đụng độ nó Diệp Thu suýt chút nữa bị thiệt lớn.
Nếu như lại tu hành một chút nhỏ tương đối bí ẩn, uy lực của nó có thể sẽ càng kinh khủng.
Diệp Thu mở miệng nói: "Uyển Nhi, trong tay ngươi còn chưa có một kiện bảo khí, vậy vi sư tặng ngươi thanh dao găm này đi."
Nói xong Diệp Thu đem Tru Tiên Xích đưa tới.
Triệu Uyển Nhi biểu lộ sững sờ, nàng có thể cảm giác được trên thanh dao găm này là từng trận sát phạt chi khí, mười phần kinh người.
Từ phẩm giai của nó mà phán đoán, đây hoàn toàn là một thanh binh khí đã siêu việt linh khí cực phẩm, có thể sánh vai với Đế khí.
"Cái này. . . Sư tôn, đệ tử. . ."
Triệu Uyển Nhi nhất thời không biết nên nói cái gì, Diệp Thu trực tiếp ngắt lời nàng:
"Được rồi, ngươi cất đi, không cần nói lời thừa thãi, vi sư cho ngươi cái binh khí này tự nhiên là có đạo lý của vi sư."
"Sư tỷ của ngươi đã có Đế Kiếm và Tử Hà kiếm trong tay, chỉ có ngươi cho tới bây giờ cũng không có một thanh binh khí tiện tay."
"Ngươi tuy là nhị đồ đệ, nhưng ở trong lòng vi sư ngươi cùng sư tỷ của ngươi đều trọng yếu như nhau. Vậy vi sư sao có thể bạc đãi ngươi được.”
“Thanh dao găm này ngươi hãy cất đi."
Triệu Uyển Nhi run run tiếp nhận Tru Tiên Xích, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nguyên lai sư tôn chưa từng coi nhẹ ta, và càng không có bất công với ta, trong lòng sư tôn vẫn luôn có ta.
Nghĩ tới đây, Triệu Uyển Nhi cảm thấy ấm áp trong lòng, nàng cầm lấy Tru Tiên Xích yêu thích không buông tay, thưởng thức một trận.
Diệp Thu tiếp tục giải thích:
"Cái binh khí này tên là Tru Tiên Xích, uy lực của nó rất to lớn. Bây giờ ngươi còn không biết sử dụng nó như thế nào, chờ trở về sơn môn vi sư sẽ truyền cho ngươi một bộ bí pháp."
"Lấy Tru Tiên Xích nhiễm vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong thể nội của ngươi, như vậy sẽ triệt để phát huy ra uy lực của nó, từ đó thực lực của ngươi nhất định sẽ tăng nhiều."
Hai mắt Triệu Uyển Nhi tỏa sáng, vội vàng nói: "Vâng!"
Sau khi tiếp xúc với càng ngày càng nhiều cường giả, nàng đã dần dần cảm giác được việc không có binh khí mà chịu thiệt, tổn hại, bất lợi.
Bây giờ có được thanh Tru Tiên Xích này, chiến lực của nàng tuyệt đối có thể đề cao thật lớn.
Vậy về sau nàng rốt cuộc không cần trốn ở đằng sau sư tỷ của nàng để được bảo vệ nữa.
"Tạ ơn sư tôn!" Triệu Uyển Nhi ngọt ngào cười một tiếng, nụ cười của nàng cực kì đẹp đẽ, vui sướng phát ra từ nội tâm.
Diệp Thu cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, chuẩn bị tiếp tục dạy đồ.
Chỉ thấy hắn lại lần nữa từ bên trong ngọc trữ vật móc ra hai kiện nội giáp, một kiện rét lạnh vô cùng còn một kiện thì cực nóng.
Hai món bảo vật này được Diệp Thu phát hiện bên trong di vật của Hiên Viên lão đạo.
Hai kiện nội giáp này mặc dù không đạt được lực phòng ngự kinh người như tiên y, chỉ có cấp bậc linh khí trung phẩm, nhưng đối với dạng tiểu tu sĩ như các nàng là đã đầy đủ rồi.
"Tới đây nhận mỗi người một người một kiện!" Diệp Thu mười phần hào khí nói.
Hai nàng lại sững sờ: "A, còn nữa sao?"
Sư tôn hôm nay là điên rồi sao? Bảo bối đều đưa không ngừng a!
Aiii, ngài quả nhiên là một vị sư tôn hết mực yêu thương đồ đệ, chuyện này nếu để cho những người khác trông thấy thì đoán chừng sẽ hâm mộ chết luôn.
Dạng sư tôn điên cuồng đưa tặng pháp bảo cho đồ đệ giống như Diệp Thu vẫn là lần đầu gặp được.
Hai nàng cũng không có cự tuyệt hay nói lời cảm kích dư thừa, mà liền ghi khắc ở trong lòng.
Triệu Uyển Nhi vui vẻ dẫn đầu tiếp nhận kiện nội giáp cực nóng kia.
Lâm Thanh Trúc cũng là đầy cõi lòng vui vẻ mà tiếp nhận nội giáp hàn băng, trong lòng vô cùng kích động.
Các nàng cảm giác chính mình đi Đế mộ đều là dư thừa, dù sao sư tôn trở về cũng sẽ đưa tặng bảo vật.
Sớm biết rõ thì liền không đi!
Vị sư tôn tốt như vậy đi đâu mà tìm đây?
Lúc này trong lòng các nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì trước đây đã bái Diệp Thu làm sư tôn, là người tốt nhất với các nàng trên đời này.
Tại thời điểm các nàng không có nơi nương tựa, Diệp Thu đã cho các nàng cái ôm ấm áp nhất.
Sau một trận đưa tặng bảo vật qua đi, hành trình dạy đồ của Diệp Thu cũng coi như là đã hoàn thành tốt một đoạn.
"Tốt! Còn có chút thời gian các ngươi ra ngoài đi dạo một vòng để mua mấy bộ quần áo đẹp đẽ đi."
"Hôm nay vi sư cho phép các ngươi nghỉ ngơi một ngày, muốn đi nơi nào thì liền đi nơi đó mà chơi."
Hai nàng cùng hô lên: "Tạ ơn sư tôn! Sư tôn thật tốt!"
Nói xong các nàng vô cùng cao hứng nắm tay nhau đi ra ngoài dạo phố.
Từ khi bái nhập tiên sơn để tu hành, các nàng đã thật lâu mới được dịp vô âu vô lo để đi dạo phố.
Tại thành Quảng Lăng lần trước, các nàng đi dạo cũng không quá vui vẻ, vì có tên Dương Tiêu kia tới làm càn.
Bây giờ đã có Diệp Thu ở chỗ này thì còn có ai dám quấy rầy các nàng nữa.