Chỉnh lý xong những đồ vật này, hơn nửa ngày thời gian rất nhanh liền trôi qua.
"Sư tôn, chúng đệ tử đã trở về!"
Cửa chính gian phòng bị đẩy ra, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi vui vẻ đi tới.
Diệp Thu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Các ngươi đi chơi có vui vẻ không? Có gặp phải sự tình bực mình chăng?"
"Không có, sư tôn! Ngài đang làm cái gì vậy?" Triệu Uyển Nhi hiếu kì tiến lại, hai tay chống lấy cái cằm ngồi xổm ở bên cạnh Diệp Thu hỏi thăm.
Đôi mắt nàng nháy nháy nhìn xem hắn chỉnh lý những bảo vật kia, biểu lộ mười phần đáng yêu.
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, nhàn nhạt nói ra: "Ừm, vi sư đang sửa sang lại một chút đồ đạc thì ngoài ý muốn phát hiện hai kiện nội giáp. Các ngươi trả lại hai kiện nội giáp mà lúc trước vi sư đã đưa cho các ngươi, rồi mặc vào hai kiện nội giáp này nhìn xem hiệu quả như thế nào?"
Hai nàng nghe xong lập tức hai mắt tỏa sáng.
Lâm Thanh Trúc vội vàng đi tới, cẩn thận cảm thụ hàn khí đến từ Hàn Đầm Huyền Băng Giáp mà trong lòng giật mình.
"Cái này là nội giáp cực phẩm!" Lâm Thanh Trúc mặt mũi tràn đầy kinh ngạc thốt lên.
Phải biết tại bên trong Đại Hoang, trình độ hiếm hoi của áo giáp còn muốn trân quý hơn xa so với binh khí.
Ngẫm lại cũng dễ hiểu, đây chính là đồ vật bảo mệnh, vậy đương nhiên sẽ trân quý hơn một điểm.
"Sư tôn, ngài muốn đem những đồ vật này đi đấu giá sao?" Lâm Thanh Trúc một bên lấy ra nội giáp mà vừa rồi Diệp Thu đưa cho nàng, vừa hỏi.
Diệp Thu nhẹ gật đầu, nói: "Những đồ chơi này giữ lại cũng không có tác dụng gì, vừa vặn cầm đi bán quay đầu liền có tiền, từ đó chúng ta có thể thu được càng nhiều dược thảo để luyện chế đan dược. Tử Hà phong chúng ta cái gì cũng không thiếu nhưng chỉ thiếu tiền."
Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu, hai nàng rất nhanh liền đổi giáp xong, Diệp Thu cuối cùng cũng xử lý hết đống đồ vật.
"Đi thôi." Sửa sang lại hơn nửa ngày, Diệp Thu nhẹ nhàng đẩy ra cửa chính gian phòng, mang theo hai đệ tử đi xuống lầu dưới.
Gặp Diệp Thu đi xuống lầu, Tư Đồ Trường Phong vội vàng đi tới, nói: "Chân nhân! Vừa rồi chân nhân đưa cho ta danh sách ta đã phái người đi làm. Chắc hẳn không bao lâu những dược thảo kia liền có thể được thu mua hoàn thành. Đến thời điểm ta sẽ trực tiếp đưa lên Tử Hà phong cho chân nhân, cũng bớt chân nhân đi thêm một chuyến."
Diệp Thu nhẹ gật đầu, Tư Đồ Trường Phong cân nhắc rất chu đáo, vì hắn gần nhất rất bận, nếu đi thêm một chuyến nữa thì quả thật có chút phiền phức.
"Cũng được! Sau khi mua sắm đầy đủ thì trực tiếp đưa lên Tử Hà phong là được! Đúng rồi, chỗ ta còn có chút đồ vật cần ngươi giúp bận bịu đấu giá một phen."
Nói xong Diệp Thu lấy ra một cái bảo khí trữ vật, bên trong đều là những bảo vật mà vừa rồi hắn đã sửa sang lại.
Tư Đồ Trường Phong nghe vậy mà âm thầm run lên, trong lòng cũng âm thầm mừng rỡ.
Thực lực của Diệp Thu thì hắn là mười phần rõ ràng, đường đường là cường giả Chí Tôn cảnh, nếu Diệp Thu lấy ra bảo vật thì khẳng định cũng không kém. Nếu như có thể thì hắn đều muốn xuất thủ đi mua.
Nhưng mà nhìn xem tư thái của Diệp Thu thì hẳn là muốn tiến vào phòng đấu giá, dù sao chỉ có dạng này mới có thể sử dụng ích lợi một cách tốt nhất.
"Chân nhân, thực sự quá trùng hợp, vừa vặn Tàng Bảo Các của chúng ta hôm nay có một hội đấu giá cỡ lớn, trong đó không thiếu của một chút danh sơn thánh địa đến đây. Những người này đều là dạng biết hàng, nhất định có thể đánh ra một cái giá tốt."
Diệp Thu sửng sốt một cái, hắn hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không có để ý.
"Ngươi trước tiên kiểm kê một cái đi."
Sau khi đem ngọc bội đưa cho Tư Đồ Trường Phong, Diệp Thu cũng mười phần tin tưởng năng lực làm việc của hắn.
Đương nhiên Diệp Thu đối với thực lực của mình vẫn rất có tự tin.
"Chân nhân đi theo ta." Tư Đồ Trường Phong nhìn xem hoàn cảnh bốn phía một chút, rồi quyết định đổi một cái địa phương khác để nói chuyện.
Đám người rời khỏi Tầm Dương lâu, một đường đi tới một dãy nhà lớn nhất tại trung tâm thành Quảng Lăng.
"Nơi này chính là Tàng Bảo Các." Tư Đồ Trường Phong nói.
Tại cửa ra vào có hai người hầu đi tới cầm theo mấy cái mặt nạ đưa cho đám gười Diệp Thu.
"Chân nhân, Tàng Bảo Các của chúng ta mười phần coi trọng sự riêng tư đối với khách nhân, cho nên mỗi một khách nhân tiến vào Tàng Bảo Các thì đều sẽ đeo một tấm mặt nạ, để phòng bị có người nhớ thương mà dẫn tới họa sát thân."
Liên quan tới điểm đạo lý này Diệp Thu vẫn rất rõ ràng, nhưng mà tấm mặt nạ này thật sự có tác dụng sao?
Căn cứ kịch bản trong tiểu thuyết, hình như cái đồ chơi này cũng không có có tác dụng.
Diệp Thu cười cười và đem mặt nạ đưa cho hai đồ nhi để mang lên, hắn không muốn so đo những thứ này.
Diệp Thu đã đọc qua vô số văn học mạng, trong đó kịch bản liên quan tới phòng đấu giá là vô cùng quen thuộc.
Nói như vậy khi nhân vật chính tiến vào phòng đấu giá thì nhất định sẽ nhặt nhạnh chỗ tốt, đồng thời sẽ còn đắc tội một vị mà hắn không đắc tội nổi.
Nhưng bây giờ lại khác biệt, bởi vì Diệp thu mới chính là người mà không ai có thể đắc tội nhất kia.
Mặt nạ này cũng chỉ có thể dùng để bảo hộ người khác chứ không phải để bảo hộ Diệp Thu.