"Uyển nhi, nơi này quá kỳ quái." Một đường đi theo Tư Đồ Trường Phong tiến vào Tàng Bảo Các, Lâm Thanh Trúc ở phía sau nhỏ giọng thảo luận cùng Triệu Uyển Nhi.
Triệu Uyển Nhi nhìn thoáng qua chung quanh, cũng không có phát hiện cái gì dị thường nên hỏi: "Sư tỷ, chỗ nào kỳ quái?"
Lâm Thanh Trúc nhìn xem những cô nương ăn mặc gợi cảm không ngừng đi ngang qua, dáng vẻ băng lãnh máy móc giống như bị huấn luyện, có cảm giác rất vô cảm.
Ánh mắt bọn họ vô thần, tựa như một cái xác không hồn vậy.
Nàng có chút không hiểu vì bọn họ lại biến thành cái dạng này.
Triệu Uyển Nhi tựa hồ đoán được ý nghĩ của Lâm Thanh Trúc mà giải đáp nghi ngờ cho nàng.
"Các cô nương này đều là những người có mệnh khổ, từ nhỏ đã trải qua thống khổ cửa nát nhà tan, không có chỗ ở cố định.
Bọn họ bị phòng đấu giá thu dưỡng rồi huấn luyện thành thị nữ chuyên nghiệp, chỉ biết trung thành với phòng đấu giá.
Trong lòng bọn họ đã sớm không có ánh sáng, giống như nhưng gì sư tỷ đang thấy vậy."
"Cơ hồ mỗi một cái đại thế lực, gia tộc, thánh địa, hay cho dù là Hoàng gia cũng đều có loại tình huống này."
"Đây chính là hiện thực tàn khốc, quy tắc của thế giới, kẻ yếu chưa từng có cơ hội quyết định vận mệnh của mình."
"Nếu vận khí tốt, tư chất thiên phú cũng không tệ, có lẽ còn có thể bái nhập tiên sơn thánh địa, còn lại sẽ bị đào thải xuống và liền có loại kết cục này."
Nghe xong Triệu Uyển Nhi giải thích, Lâm Thanh Trúc sắc mặt trắng nhợt, có chút nghĩ mà sợ.
Nếu không phải trước đây Diệp Thu chứa chấp nàng, vậy nàng rất có thể sẽ giống như những cô nương này mà trở thành công cụ phục vụ người khác.
Tại thế giới hắc ám không có ánh sáng, nàng sẽ triệt để bị lạc lối, trở thành một cái công cụ của dục vọng.
Nghĩ tới đây Lâm Thanh Trúc liền có một trận ác hàn, trong lòng nàng càng thêm cảm kích Diệp Thu.
Trước đây ta không phải cũng đã đứng trước phong hiểm bị đào thải hay sao?
Là sư tôn đã cho nàng một cơ hội trùng sinh, mang nàng vào Tử Hà phong và dốc lòng che chở, khuyên bảo chỉ dạy và truyền cho nàng tiên pháp, mang nàng nhập tiên đồ.
Diệp Thu chính là người tốt nhất với Lâm Thanh Trúc trên thế giới này.
Trong lòng nàng cảm thấy mình rất may mắn, mình có vận khí quá tốt, đúng là người may mắn nhất trong đám người kia.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Trúc vô cùng ấm áp trong lòng, yên lặng đi theo đằng sau Diệp Thu, nhìn xem bóng lưng của hắn phía trước mà cảm thấy hắn rất hùng vĩ cao lớn.
Nàng chầm chậm nói với Triệu Uyển Nhi: "Uyển Nhi, ngươi nói đúng, đây chính là quy tắc. Nhưng mà ta quá may mắn khi gặp được sư tôn, nếu không ta có khả năng cũng sẽ trở thành một thành viên trong những cô nương này."
Triệu Uyển Nhi ôn nhu cười một tiếng, vuốt ve mái tóc của Lâm Thanh Trúc, nói: "Muội cũng vậy mà."
Cùng Lâm Thanh Trúc so ra, Triệu Uyển Nhi có lẽ tốt hơn một chút, nhưng khi nàng tha hương lấy chồng ở nơi đất khách quê người, trở thành công cụ thông gia thì sao nàng có được sự tự do và thực lực như bây giờ.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó yên lặng đi theo Diệp Thu tới một gian phòng.
"Chân nhân, chính là nơi này! Đây là một trong các gian phòng hào hoa nhất của Tàng Bảo Các, gọi là phòng chữ Thiên." Tư Đồ Trường Phong mỉm cười giải thích.
Kỳ thật hắn còn muốn nói gian phòng này chỉ có hội viên cao cấp nhất mới có thể tiến vào, nhưng vì sợ hãi sẽ làm cho Diệp Thu khó chịu nên hắn cũng không có nói ra miệng.
Dù sao lấy thực lực Chí Tôn cảnh của Diệp Thu, đừng nói là một gian phòng hào hoa nhất, mà hắn muốn ở tại Tàng Bảo Các thì cũng không ai có thể ngăn được.
Diệp Thu chậm rãi đi vào, hắn nhìn thoáng qua tình huống bên trong và cảm thấy rất hài lòng.
"Ừm, liền là nơi này đi!"
Diệp Thu lập tức đi đến ghế ngồi thượng đẳng, không chút khách khí mà ngồi xuống.
"Ừm, rất thoải mái!" Diệp Thu cũng là giật mình trong lòng, quả nhiên kẻ có tiền mới được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Ngay cả cái ghế cũng đều an bài loại tốt nhất cho ngươi, để ngươi thoải mái toàn thân, hơn nữa còn không trở ngại sự vận động.
Ồ? Vận động sao?
Diệp Thu quay đầu nhìn xem hai vị đồ nhi một chút, rồi lại quay đầu sờ lên nắm tay trên ghế, nó hoàn toàn đầy đủ để hai nàng ngồi.
Diệp Thu cười to, lập tức chậm rãi đứng dậy, nói: "Ha ha ha, rất có ý tứ! Xem ra có người rất chú ý đến ta! Tốt, ngươi nhanh lên kiểm kê một cái và lập tức an bài đấu giá đi! Một hồi nữa ta có khả năng còn phải đi tới thánh địa Bất Lão sơn để đồ sơn!"
Vãi chưởng!
Cái ngữ khí hời hợt này trực tiếp dọa cho Tư Đồ Trường Phong chấn động gần chết.
Mẹ nó! Lần đầu gặp ta thấy một người nói chuyện Đồ Sơn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy!
Phù!!!
Tư Đồ Trường Phong hít một hơi thật sâu, sợ hãi một trận.
Đứng tại trước mặt Diệp Thu, hắn cảm thấy vô cùng hãi hùng khiếp vía.