"Hiện tại bắt đầu đấu giá kiện đồ vật thứ hai."
Người chủ trì nói xong, Diệp Thu cố nén ý cười, tỏ vẻ rất phẫn nộ, tựa hồ hắn đối với việc đấu giá thất bại vừa rồi vô cùng cuồng nộ.
Trông thấy một màn này, Triệu Phu lập tức cực kỳ thoải mái trong lòng, số tiền bỏ ra vừa nãy rất có giá trị.
"Ha ha ha, cùng ta đấu thì ngươi còn non lắm. Ngươi có gan thì cứ tiếp tục ra giá, ta muốn nhìn xem ngươi hôm nay có thể chơi tới cái gì, vì lão phu chính là không bao giờ thiếu tiền."
Trong lòng Triệu Phu mừng thầm, vuốt vuốt sợi râu, thoải mái cười một tiếng.
Bàn tay già nua của ông ta hướng tỳ nữ bên cạnh mà sờ, tâm tình rất vui vẻ, có cảm giác toàn thân thoải mái.
Càng già càng dẻo dai, bảo đao vẫn chưa già a!
Theo kiện đồ vật kia chậm rãi đặt lên bàn, ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều trở nên si mê.
Linh lực kinh người phát ra trong nháy mắt đã dẫn tới vô số người chú ý.
"Linh khí hạ phẩm!"
"Làm sao có thể? Cái linh khí này vốn là bảo vật hi hữu vô cùng, gia tộc bình thường đều khó mà tìm ra một kiện, vậy mà Tàng Bảo các hôm nay lại đem nó mang lên đấu giá!"
Tất cả mọi người rất là chấn kinh, đối với bọn hắn mà nói đây chính là pháp khí tốt nhất thế gian.
Cho dù là bảo khí nhưng tại trong mắt bọn họ đều là chí bảo, huống chi còn là linh khí.
Nhìn xem Cửu Tiết Tiên lẳng lặng nằm trên bàn, tất cả mọi người đã hưng phấn lên.
Triệu Phu cũng mang vẻ mặt chấn kinh, trong mắt lộ ra sự si mê.
Người chủ trì giới thiệu:
"Roi này tên là Loạn Ảnh Cửu Tiết Tiên, phẩm giai là Linh khí hạ phẩm."
"Chỗ đáng sợ của nó chắc hẳn không cần ta giới thiệu cho mọi người. Tất cả mọi người đều là người tu đạo, cho nên sẽ càng rõ ràng uy lực của nó hơn ta."
"Hiện tại bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là một trăm vạn."
Sau khi người chủ trì hô giá khởi điểm, gian phòng chữ Thiên trong nháy mắt đã sáng lên bảng giá.
"Một tỷ!"
Trông thấy một màn này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Vãi nồi! Hắn lại tới sao?"
"Đây là do vừa rồi thất bại nên hắn đã bị tức giận đến ra giá ư?"
Đám người không khỏi hoài nghi, có phải do vừa rồi Diệp Thu kêu giá thất bại cùng Triệu Phu, vô duyên mất đi bảo kiếm cực phẩm, cho nên hiện tại hắn liền đem mục tiêu đặt lên phía trên linh khí, muốn cùng Triệu Phu đấu lại một phen.
Nghĩ tới đây, đám người không khỏi dâng lên tâm tình xem trò vui.
Triệu Phu càng là mỉm cười, nói: "Ha ha ha, ngươi còn không phục sao? Vậy hôm nay lão phu liền để cho ngươi tâm phục khẩu phục!"
Nói xong ông ta yên lặng ra giá.
"1,5 tỷ!"
"Thôi đi, mới 1,5 tỷ mà!" Diệp Thu làm ra bộ dáng coi nhẹ, ánh mắt hắn tựa hồ có niềm tin tuyệt đối có thể lấy về đồ vật này mà tiếp tục gọi giá.
"Hai tỷ!" Triệu Phu quả quyết.
"Tê!"
"Hai tỷ?"
"Vãi chưởng! Đã cao giá như vậy ư? Ta không có gặp qua nhiều tiền như thế. Số tiền này ta cần làm lụng bao nhiêu năm mới kiếm ra đây?"
Bầu không khí toàn trường đã kéo đến đỉnh phong.
Hai tỷ bạch ngân quy ra cũng là hai ngàn vạn hoàng kim.
Không thể không nói, vị Thân Vương này quá giàu đi!
Diệp Thu cũng nhịn không được mà quay đầu hỏi: "Uyển Nhi, Vương gia của vương triều Ly Dương các ngươi đều có tiền như vậy sao?"
Triệu Uyển Nhi bĩu môi, nói: "Mỗi một vị Thân Vương của vương triều Ly Dương đều có đất phong của riêng phần mình, vị Triệu Thân Vương này có đất phong chính là thành Quảng Lăng. Mà thành Quảng Lăng cũng coi như là thành phố lớn, hàng năm thu thuế liền không chỉ một điểm như vậy."
Diệp Thu như có điều suy nghĩ, xem ra vương triều thế tục thật đúng là giàu đến mức chảy mỡ.
Hiện tại so sánh Diệp Thu mới biết rõ mình rốt cuộc đã từng nghèo đến bao nhiêu.
Hắn đường đường là thủ tọa của một mạch mà trên thân ngay cả một đồng đều không có.
Đương nhiên, đây chỉ là nghèo trên lý luận, nếu như Diệp Thu muốn trở nên có tiền thì kỳ thật cũng rất đơn giản.
Hắn tùy tiện lấy ra một kiện bảo vật của Huyền Thiên đạo nhân lưu lại để bán thì cũng không chỉ là con số này.
Diệp Thu sờ lên cái cằm mỉm cười, đột nhiên hắn cảm thấy tên Triệu Phu này càng xem càng thuận mắt.
Nghĩ tới đây, biểu lộ của Diệp Thu liền biến đổi, phẫn nộ nhìn xem Triệu Phu, hô to: "3 tỷ!"
Hắn biểu lộ ra vẻ không kiềm chế được nỗi lòng.
Trông thấy một màn này Triệu Phu liền vui vẻ.
"Ha ha ha, quả nhiên là tiểu tử miệng còn hôi sữa, chỉ mới như vậy mà đã không giữ được bình tĩnh rồi sao?" Triệu Phu cười nhạt một tiếng như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tiếp tục kêu giá: "4 tỷ!"
Ông ta tựa hồ muốn đem khí diễm phách lối của Diệp Thu triệt để áp chế xuống, vì Triệu Phu căn bản không quan tâm là bao nhiêu tiền.
Giá cả thét đến nơi này đã đến cực hạn, Diệp Thu rốt cục nở một nụ cười.
Khi vừa nhìn thấy nụ cười này, Triệu Phu liền ý thức được cái gì.
"Không tốt, tiểu tử này đang đùa nghịch ta!"
Mặt mo của Triệu Phu trầm xuống, căm tức nhìn xem Diệp Thu đang nở nụ cười ý vị thâm trường, trong lòng tức giận một trận.
Rốt cục Triệu Phu đã hiểu ra Diệp Thu căn bản là không có nghĩ mua đồ, mà hắn đang cố ý kêu giá để cho ông ta dốc hết vốn liếng.
Nghĩ rõ ràng điểm này, Triệu Phu tức giận đập bàn, giận đến mức muốn thổ huyết.
"Ghê tởm! Tiếp tục tra cho ta hết thảy nội tình của hắn! Hắn dám đùa nghịch ta sao? Ta muốn để cho hắn phải trả ra cái giá nặng nề!"
Rất nhanh sau đó, kiện đồ vật thứ hai lại bị Triệu Phu lấy 4 tỷ thành công cầm xuống.
Tuy là linh khí tới tay nhưng ông ta đột nhiên cảm giác không thơm.
Nguyên bản Triệu Phu còn nghĩ rằng ông ta có thể ỷ vào quyền thế để ép giá cả một chút, ai ngờ lại gặp được một người hoàn toàn không nể mặt mà điên cuồng cố tình nâng giá, khiêu khích ông ta.
Lần một, lần hai này Triệu Phu đã rút kinh nghiệm, lần tiếp theo ông ta tuyệt đối sẽ không lại bị Diệp Thu lừa nữa.