Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 282 - Chương 282 - Hoa Bỉ Ngạn

Chương 282 - Hoa Bỉ Ngạn
Chương 282 - Hoa Bỉ Ngạn

"Chà. . ."

Một lần nữa trở lại chỗ ngồi, Diệp Thu thở dài một tiếng, tâm tình lập tức vui vẻ.

"4 tỷ!"

"Ha ha ha ha. . ."

"Hiện tại các lão đầu đều dễ bị lừa gạt như vậy sao?"

Hắn đột nhiên có chút cảm giác tội lỗi. Ta sẽ không đem tiền mua quan tài của người ta đều lừa sạch chứ? Hẳn là sẽ không a!

Vừa rồi Triệu Uyển Nhi cũng đã nói, Thân Vương của vương triều Ly Dương đều giàu đến chảy mỡ.

Diệp Thu hiện tại chỉ cần lẳng lặng chờ hội đấu giá kết thúc là tiền sẽ tới sổ.

Đến thời điểm đó hắn trực tiếp trở tay đưa tặng để lại lật gấp nhiều lần.

Nhưng mà đưa tặng đồ nhi Diệp Thu cảm giác bội số không quá cao, nếu được hắn sẽ quay đầu đưa tặng Minh Nguyệt, sau đó khóa lại tình duyên và trực tiếp làm ra mười vạn lần trả về.

"Ừm, ta cảm thấy chuyện này có thể thực hiện."

Trong lòng Diệp Thu cười tà ác một tiếng, khi nghĩ tới bộ dáng thẹn thùng của tiểu sư tỷ mà hắn cảm thấy tội lỗi thật sâu.

Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, thẳng đến kiện đồ vật thứ bảy Diệp Thu mới chậm rãi đứng dậy.

Mấy người chậm rãi mang lên một đóa hoa tươi màu đỏ bày ở trên quầy.

Người chủ trì giới thiệu: "Hoa này tên Mạn Châu Sa, lại có tên khác là Bỉ Ngạn Đỏ, là linh dược trung phẩm, ăn vào có thể tăng lên căn cốt, ngộ tính, cũng trợ giúp tăng lên tu vi."

"Giá khởi điểm là một trăm vạn lượng bạch ngân."

Sau khi người chủ trì vừa dứt lời, hiện trường đã triệt để sôi trào.

"Hoa Bỉ Ngạn Đỏ sao?" Diệp Thu nhìn xem đóa hoa màu đỏ diễm lệ dưới đài mà mỉm cười.

"Sư tôn, đóa hoa này hình như cũng không có chỗ gì đặc biệt." Lâm Thanh Trúc trông thấy Diệp Thu tựa hồ động tâm mà nghi ngờ nói.

Đây chỉ là một gốc linh dược trung phẩm mà thôi, đối với những người khác mà nói có lẽ là chí bảo, nhưng đối với các nàng căn bản không tính là gì.

Trong những bảo vật mà Diệp Thu đưa tặng các nàng, tùy tiện lấy ra một kiện cũng không phải là đóa hoa này có thể so sánh nổi.

Nhưng mà các nàng chỗ nào biết rõ, thứ Diệp Thu nhìn trúng cũng không phải là đóa hoa này, mà là nhìn trúng hiệu quả của nó.

Chỉ nghe Diệp Thu giải thích: "Nếu chỉ vẻn vẹn dùng nó để ăn thì cái đồ chơi này xác thực không tính là bảo vật gì, nhưng nó còn có tác dụng khác."

Hai nàng đồng thanh hỏi: "Là tác dụng gì ạ?"

"Luyện đan!"

"Sao cơ?"

Hai nàng đồng thời sửng sốt một cái, chỉ nghe Diệp Thu tiếp tục giải thích:

"Đồ văn ghi chép rằng, có một loại đan dược rất đặc biệt mang tên Cửu Chuyển Kim Đan, chỉ cần ăn một viên thì liền có thể tại chỗ phi thăng. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, cụ thể có đạt tới hiệu quả này hay không còn cần thực nghiệm."

"Mà muốn luyện chế loại đan này thì một vị thuốc mấu chốt nhất trong đó chính là gốc hoa song sinh Bỉ Ngạn Đỏ."

Nói tới chỗ này, Diệp Thu có hơi thất vọng, nói ra: "Chỉ tiếc là gốc hoa này có phẩm giai quá thấp, chỉ là một gốc linh dược trung phẩm, hơn nữa còn không phải là hoa song sinh."

"Tuy vậy cũng không sao, mặc dù phẩm giai hơi thấp nhưng để luyện chế ra Nhất Chuyển Kim Đan cấp bậc thấp hơn cũng đã đủ rồi."

Hai nàng nghe vậy liền vui mừng, vội vàng đề nghị: "Vậy sư tôn còn không tranh thủ thời gian cầm nó xuống sao?"

"Ừm." Diệp Thu nhàn nhạt đáp lại, trong lòng hắn đã nắm chắc mà chậm rãi xuất hiện tại cửa sổ.

Trông thấy Diệp Thu lại một lần nữa xuất hiện, đám người lập tức kích động.

"Hắn lại tới sao?"

"He he, xem ra lại có trò hay để nhìn rồi."

Tựa hồ mỗi một lần Diệp Thu xuất hiện thì đều sẽ để cho Triệu Phu tổn thất nặng nề. Không biết lần này ông ta có lại mắc lừa hay không?

Chỉ gặp Triệu Phu tại gian phòng chữ Địa vừa trông thấy Diệp Thu xuất hiện thì mặt mo liền trầm xuống.

"Ghê tởm! Tiểu tửnày lại còn dám xuất hiện sao?"

Tùy tùng bên cạnh khuyên nhủ: "Vương gia, cũng không thể lại đấu khí cùng hắn, vì tiểu tử chính là thuần tâm cố tình nâng giá để đùa nghịch ngài."

Triệu Phu hung tợn quay đầu, trừng mắt tên tùy tùng một cái, quát lớn: "Im ngay! Ngươi cho rằng lão phu không nhìn ra được sao? Hừ, lần này lão phu vô luận như thế nào cũng sẽ không lại rơi vào bẫy của hắn."

Sau khi người chủ trì tuyên bố đấu giá bắt đầu, Diệp Thu chậm rãi đưa ra bảng giá.

Lần này hắn không có trực tiếp hô cao, mà là phi thường điệu thấp đưa ra giá cả một ngàn vạn, đồng thời còn cho Triệu Phu một cái ánh mắt khiêu khích.

Triệu Phu thấy vậy thì sắc mặt lập tức đen lại.

"Ngươi còn muốn kích ta sao?"

"Đáng hận! Tiểu tử này thật sự coi ta là kẻ ngu ư?"

Triệu Phu làm sao có thể mắc lừa. Lần đầu Diệp Thu trực tiếp hô một trăm triệu để ông ta bị lừa mà đã bị thiệt lớn. Lần thứ hai Diệp Thu lặp lại chiêu cũ, trực tiếp nâng lên một cái hạn mức mà thét ra một tỷ, để cho Triệu Phu coi là hắn thẹn quá thành giận và mất đi lý trí. Ai có thể nghĩ Diệp Thu chỉ là đùa nghịch ông ta.

Hiện tại lần thứ ba Diệp Thu chỉ hô ra một ngàn vạn, đây là cách chơi mới mẻ gì?

Triệu Phu thật sự không nghĩ ra, nhưng ánh mắt khiêu khích của Diệp Thu đã nói cho ông ta biết hắn có gian trá.

Triệu Phu tính toán một chút vốn ban đầu, lần này mang ra ngân lượng có chút không đủ, mà mấy bảo vật chủ chốt đều chưa từng xuất hiện, nếu như lúc này lại đấu với Diệp Thu thì ông ta sẽ chơi tiếp không nổi.

"Ta nhịn. . ."

Vượt quá tất cả mọi người dự kiến chính là, Triệu Phu cùng Diệp Thu một mực đối chọi gay gắt mà lần này vậy mà nhịn được.

"Ha ha ha, có ý tứ." Tại gian phòng chữ Huyền, vị hồng y nữ tử kia tựa hồ nhìn ra cái gì mà cười nhạt một tiếng.

Trong lòng nàng cũng mười phần hiếu kì, Diệp Thu rốt cuộc là vị công tử của gia tộc nào mà có thể nắm thóp được Triệu Phu như vậy.

Hiện tại Triệu Phu đều đã trở thành chim sợ cành cong, ngay cả một ngàn vạn cũng không dám gọi ra sao?

Bình Luận (0)
Comment