Tư Đồ Trường Phong vội vàng khuyên nhủ: "Chân nhân chớ tức giận, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền chân nhân tự mình xuất thủ. Cứ để ta giải quyết."
Vì bách tính một thành, Tư Đồ Trường Phong lớn mật thuyết phục Diệp Thu, vì hắn biết rõ cường giả Chí Tôn cảnh rất kinh khủng.
Chí Tôn cảnh chỉ cần một chiêu kiếm là tòa thành này chỉ sợ là muốn hủy.
Tư Đồ Trường Phong thân là chưởng quỹ của Tầm Dương lâu, tại thành Quảng Lăng đóng quân nhiều năm, nên hắn đối với tòa thành này ít nhiều cũng có chút tình cảm. Hắn rất không muốn bởi vì hai tên ngu xuẩn kia mà để cho cả tòa thành Quảng Lăng bị hủy diệt.
Diệp Thu quay đầu nhìn Tư Đồ Trường Phong một chút, thấy hắn thành khẩn như thế mà lại đã giúp mình đại ân, nên dứt khoát liền cho hắn một bộ mặt.
Tuy nhiên Diệp Thu vẫn là mười phần khó chịu nói ra:
"Tư Đồ chưởng quỹ, sự kiên nhẫn của ta có hạn, ta chỉ cho ngươi thời gian ba phút, nếu như ngươi không cách nào giải quyết vậy ta đành phải tự tay giải quyết."
"Được, chân nhân cứ yên tâm, ta nhất định có thể giải quyết." Nghe vậy Tư Đồ Trường Phong liền thở phào một hơi, nói.
Hắn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Diệp Thu không chịu nể mặt mũi. Đến thời điểm đó sẽ liên luỵ biết bao nhiêu bách tính vô tội chỉ vì tên Triệu Phu ngu xuẩn kia mà mất mạng.
Tư Đồ Trường Phong không dám nghĩ nhiều, chỉ chậm rãi đi đến lên, bá khí nói: "Hừ, hôm nay ta ở chỗ này các ngươi cái gì cũng không làm được. Có gan thì tiến lên một bước."
Trong nháy mắt, bầu không khí đã trở nên giương cung bạt kiếm, hai phe đều tùy thời chuẩn bị giao chiến, không chịu nhượng bộ lẫn nhau.
Trong lúc giằng co, bỗng nhiên một chi đội ngũ từ đằng xa tiến đến, vội vã đi vào đường cái.
Đám người nhao nhao nhìn lại, chỉ gặp trên đường cái là một chiếc xe sang trọng đang chậm rãi đi tới. Đó chính là khung xe hoàng thất.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Lại tới một nhóm người kìa?"
Đám người giật mình, trong lòng rất là hiếu kì thân phận của Diệp Thu.
Hắn đến cùng là người phương nào mà có thể dẫn tới nhiều đại nhân vật như vậy?
Sau khi khung xe kia đi tới, từ phía trên đi xuống một vị nam tử thanh niên có tướng mạo tuấn dật, khí chất bất phàm.
Thấy người này xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
"Thái Tử điện hạ!"
Không phải ai khác mà chính là kia Thái tử của vương triều Ly Dương, Triệu Dịch.
Chỉ thấy Triệu Dịch trầm mặt lại, vội vã đi về hướng Diệp Thu.
Triệu Phu nhìn thấy Triệu Dịch đến còn tưởng rằng hắn đến trợ giúp mình, mặt mo lập tức lộ ra ý cười.
Triệu Phu đang chuẩn bị đi lên chào hỏi, ai ngờ Triệu Dịch trực tiếp không để mắt đến ông ta mà đi thẳng về phía Diệp Thu.
Sắc mặt Triệu Phu lập tức biến đổi, Vương Ngật càng là giật mình.
"Ly Dương, Triệu Dịch, bái kiến Diệp chân nhân." Triệu Dịch khiêm tốn thi hành một cái đại lễ với Diệp Thu.
Lúc này phía sau lưng Triệu Dịch đã ướt đẫm mồ hôi, trong lòng sợ hãi không thôi. Hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã tới đây kịp thời, nếu không Triệu Phu sẽ dẫn tới diệt quốc chi họa cho vương triều Ly Dương.
Diệp Thu là người thế nào thì Triệu Dịch rất rõ ràng. Đoạn thời gian này tin đồn liên quan tới Diệp Thu đều là một tin kinh khủng hơn so với một tin.
Đại trưởng lão Thiên Cơ Tử của thánh địa Bất Lão sơn là Chí Tôn cảnh mà tức thì liền bị Diệp Thu một kiếm chém chết, thực lực thâm bất khả trắc.
Triệu Dịch thực sự không nghĩ tới, Triệu Phu ăn tim gấu gan báo hay sao mà gây ai không gây, hết lần này tới lần khác lại gây đến tôn đại thần này.
"Ca ca. . ."
Trông thấy Triệu Dịch tiến đến, Triệu Uyển Nhi một mực yên lặng đứng ở phía sau khẽ động đôi mắt, vui vẻ trong lòng. Nàng trực tiếp chạy ra từ sau lưng Diệp Thu.
Triệu Dịch chính là thân ca ca của nàng, từ nhỏ đã cực kì bảo vệ nàng, mười phần cưng chiều nàng.
Triệu Dịch ôn hòa nhìn Triệu Uyển Nhi một cái, sờ lên đầu của nàng, mỉm cười nói: "Tiểu nha đầu, mấy tháng không gặp ngươi còn tốt chứ?"
Triệu Uyển Nhi ôn nhu cười nói: "Vâng, Uyển Nhi ở trên núi sinh hoạt rất vui vẻ, sư tôn và sư tỷ đều đối với ta rất tốt."
"Ừm, vậy là tốt rồi. Nguyên bản ta còn nghĩ qua một đoạn thời gian nữa sẽ lên Tử Hà phong bái phỏng một phen, sau đó thuận tiện thăm ngươi luôn. Nhưng bây giờ xem ra dường như đã không quá cần thiết."
Nói đến đây, Triệu Dịch bỗng nhiên sầm mặt lại vì nhớ tới hành vi vừa rồi của Triệu Phu cùng Vương Ngật, hắn càng thêm giận dữ.
Hai tên ngu xuẩn này đến bây giờ đều không có ý thức được chính mình đã gây ra đại họa.
Triệu Dịch cung kính tạ lỗi: "Chân nhân, ta hết sức xin lỗi, là Vương thúc của ta không hiểu chuyện nên mới mạo phạm ngài. Ta ở đây hướng ngài xin lỗi."
Diệp Thu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trong lòng hơi kinh ngạc.
Không nghĩ tới chỉ mấy tháng thời gian ngắn ngủi mà khí vận trên người tiểu tử này đã càng ngày càng cường thịnh.
Thật có ý tứ! Xem ra vương triều Ly Dương rất có hi vọng quật khởi tại thế hệ của hắn!
Diệp Thu còn chưa mở miệng thì Triệu Phu đã không giữ được bình tĩnh, chất vấn: "Điệt nhi, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đứng về phía hắn sao?"
Triệu Phu giờ phút này đã bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc.
Ông ta không nghĩ ra Tư Đồ Trường Phong đứng về phía Diệp Thu còn chưa đủ sao, mà ngay cả Triệu Dịch là cháu ruột của ông ta cũng đứng về phía Diệp Thu.
Chẳng lẽ người này thật sự có bối cảnh rất khủng bố?
Chỉ thấy Triệu Dịch lạnh lùng quay đầu lại, nói: "Im ngay, gọi ta là Thái Tử điện hạ!"
Lời này vừa nói ra, Triệu Phu lập tức biến sắc.
Những lời này của Triệu Dịch không thể nghi ngờ là sự đả kích nặng nề nhất đối với Triệu Phu.