Triệu Dịch là Thái Tử, tương lai sẽ là quân vương.
Luận thân phận và địa vị, cho dù là Vương gia như Triệu Phu gặp mặt cũng phải hành lễ rất cung kính, xưng một tiếng Thái Tử điện hạ.
Chỉ là bọn hắn có quan hệ chú cháu, và liên hệ cũng còn không tệ, cho nên tương đối tùy ý, miễn đi lễ tiết.
Nhưng bây giờ Triệu Dịch nói vậy thì biểu đạt đã rất rõ ràng, nơi này không có chú cháu, chỉ có phân chia trên dưới.
Triệu Phu không nghĩ ra chỉ vì Diệp Thu mà Triệu Dịch lại nổi giận với ông ta như vậy.
Trong lòng Triệu Phu rất phẫn nộ, nhưng cũng không thể không cúi đầu.
"Thái Tử điện hạ." Triệu Phu cung kính lễ bái, sắc mặt đã triệt để chìm xuống đáy cốc.
Vương Ngật càng là giật mình trong lòng, lập tức minh bạch chính mình sợ là đã chọc phải người mà hắn không đắc tội nổi.
Ngay cả Thái Tử điện hạ đều cung cung kính kính đối đãi Diệp Thu như thế, vậy hắn nào có thể trêu chọc vào.
Vương Ngật đã hối hận đến phát điên, trong lòng thầm mắng Triệu Phu.
Mẹ nó! Lão già này tự mình tìm chết mà cũng đem ta kéo theo!
Mặc dù hắn còn không có động thủ, nhưng đại quân đã triển khai nên ý tứ đã rất rõ ràng.
Lúc này coi như hắn lại có một trăm cái miệng thì cũng giải thích không rõ.
"Thái Tử điện hạ, ta chỉ là ngươi đi ngang qua sân khấu, chuyện nơi đây cùng ta không hề có một chút quan hệ." Vương Ngật luống cuống, vội vàng giải thích.
Nếu có thể vãn hồi một điểm thì tốt một điểm, hắn cũng không muốn bởi vì một chút chuyện nhỏ mà ném đi chức vụ Đại tướng quân.
Triệu Dịch lạnh lùng nhìn Vương Ngật một cái, rồi nói với bọn hắn: "Hừ, các ngươi có biết hôm nay các ngươi đã đắc tội với ai không?"
Trong lòng hai người run lên, vội vàng hỏi: "Ai vậy?"
Chỉ thấy Triệu Dịch chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói: "Vị này chính là thủ tọa của Tử Hà phong tại Bổ Thiên giáo, có danh xưng Bạch Y Kiếm Tiên, Diệp chân nhân! Các ngươi thật to gan, ngay cả Chí Tôn cảnh cũng dám trêu chọc. Các ngươi ngại mình có mệnh quá dài sao?"
Sau khi Triệu Dịch nói ra thân phận của Diệp Thu, toàn trường lập tức chấn kinh, ai nấy đều mang vẻ mặt không thể tin được.
"A!"
"Cái gì? Người này chính là Bạch Y Kiếm Tiên trong truyền thuyết, Diệp chân nhân ư?"
"Vãi nồi! Một vị Chí Tôn cảnh tuyệt đỉnh vậy mà lại trẻ tuổi như thế.”
"Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, một thân áo bào trắng, phong độ nhẹ nhàng a."
Cái tên Diệp Thu ai mà chưa nghe nói qua, nhưng số người thực sự được gặp hắn thì ít càng thêm ít.
Bây giờ nghe Triệu Dịch nói ra, tất cả mọi người đều mơ hồ. Triệu Phu càng là vạn phần hoảng sợ, sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch.
"Không. . . Làm sao có thể? Hắn chính là Diệp Thu ư?"
Giờ khắc này, Triệu Phu đã hối hận đến phát điên. Ông ta vốn cho rằng Diệp Thu chỉ là một tên công tử bột của thế gia đại tộc, nhưng ai có thể nghĩ tới hắn lại là cường giả Chí Tôn cảnh trong truyền thuyết.
Sắc mặt Vương Ngật đã hoàn toàn tái đi, hắn đột nhiên có ý nghĩ muốn đánh chết Triệu Phu.
Mẹ nó! Lão tử chỉ mới là Thần Tàng ngũ cảnh, nghe chuyện ma quỷ của ngươi mà tới đây giúp ngươi trang bức, vậy mà ngươi cũng không có nói cho ta đối phương chính là Chí Tôn cảnh!
Khốn kiếp! Thần Tàng ngũ cảnh trong mắt hắn không phải chính là con kiến trên mặt đất, một ngụm nước miếng liền có thể cho nó chết đuối sao?
Lão tử đã tin lầm ngươi!
Vương Ngật vội vàng quỳ rạp xuống trước người Triệu Dịch, cầu xin:
"Điện hạ, cứu ta. . . Ta là người vô tội, là Vương gia gọi ta tới, ta đối với chuyện nơi này không biết gì hết!"
"Mong rằng điện hạ nể tình ta nhiều năm xông pha khói lửa cho vương triều Ly Dương và cẩn thận thủ vệ biên cương mà cứu ta một mạng a! Vương Ngật vô cùng cảm kích!"
Lúc này, ngay cả tên đần cũng nên biết phải làm sao.
Kia chính là cường giả Chí Tôn cảnh, một bàn tay đều có thể đập cho hắn đều tràn ra phân, hắn nơi nào còn có nửa điểm dũng khí như vừa rồi.
"Vương Ngật, ngươi. . ." Gặp Vương Ngật vậy mà trực tiếp bán mình như vậy, mặt mo của Triệu Phu liền trầm xuống, tức giận đến không chịu được.
"Ngươi cái gì mà ngươi! Ta coi ngươi là tri kỷ hảo hữu mà ngươi lại muốn hại ta! Việc hôm nay còn không xong đâu!" Vương Ngật đối với Triệu Phu càng là tức giận quát lên.
Thằng già ngu đần này tự mình gây nên phiền toái mà còn kéo ta phải lên thuyền giặc theo lão ta!
Ta mà không đánh lão ta một trận thì chính ta quá tốt tính!
Nói thế nào ta cũng là Đại tướng quân tọa trấn một phương, chỉ là nhìn trúng thân phận hoàng thất của lão ta mà thôi, vả lại ta còn ở trên đất phong của lão ta cho nên ta mới bán cho lão ta một bộ mặt.