Lúc này, trong một góc hẻm cách đó không xa, có mấy đạo thân ảnh đang yên lặng đứng đó quan sát.
Vị hồng y nữ tử kia mười phần dễ thấy, chính là khách quý tại gian phòng chữ Huyền vừa rồi.
"Hắn là Bạch Y Kiếm Tiên sao?" Hồng Liên khẽ giật mình, miệng đẹp nỉ non.
Không biết nàng nghĩ tới điều gì mà trong lòng rung động một trận.
Nàng không nghĩ tới Đông Hoang vậy mà lại sinh ra một vị kinh tài diễm diễm như thế, chỉ mới chừng ấy tuổi mà đã đạt đến Chí Tôn cảnh tuyệt đỉnh.
Nếu như lại cho Diệp Thu thêm chút thời gian, chẳng phải hắn sẽ kết ấn Phong Vương, thậm chí còn có hi vọng đạt tới Đại Đế chi vị ư?
"Tê!!!"
Nghĩ tới đây, Hồng Liên hít sâu một hơi, trong lòng mười phần rung động.
"Các chủ, nhóm chúng ta có nên đi tiếp xúc với hắn một phen hay không? Nói không chừng sẽ có chỗ trợ giúp đối với quỷ dị chi nguyên mà nhóm chúng ta đang điều tra!" Tỳ nữ sau lưng nàng cẩn thận nghiêm túc đề nghị.
Hồng Liên khoát tay áo, nói: "Không cần, hiện tại còn không phải lúc. Ta có dự cảm tương lai khẳng định còn có cơ hội. Đi thôi."
Nói xong nàng liền quay người rời đi, biến mất tại cuối con đường.
Lúc này, Triệu Dịch đã mười phần phẫn nộ, hắn lặng lẽ nhìn xem Vương Ngật đang liên tục nhận sai.
Trong lòng Triệu Dịch cũng rất không đành lòng, tuy nói Vương Ngật hôm nay đã phạm sai lầm, nhưng hắn nhiều năm thủ vệ Biên Hoang như vậy thì không có công lao cũng có khổ lao.
Huống hồ Vương Ngật lại là Đại tướng quân, một khi lột hắn thì nhất thời tìm không thấy người đền bù chỗ trống chỗ của hắn.
Triệu Dịch hít một hơi thật sâu, lãnh đạm nói: "Vương tướng quân, ta hi vọng ngươi minh bạch một cái đạo lý, hết thảy quyền lợi của ngươi đều do Phụ hoàng của ta ban cho ngươi. Vậy chủ tử của ngươi chỉ có một vị, đó chính là Phụ hoàng của ta, chứ không phải là vị Vương gia nào hết. Sự tình hôm nay ta có thể coi như không thấy bất cứ điều gì, nếu như lại có lần sau thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy."
Lời này vừa nói ra, Vương Ngật liền mặt xám như tro, trong lòng hoàn toàn tĩnh mịch.
Những lời này của Triệu Dịch đã nói rõ nói cho hắn biết cần chú ý đến thân phận của mình.
Hắn thân là Đại tướng quân, không có Thiên Tử điều lệnh mà lại tùy ý chỉ huy đại quân đến đây chống đỡ cho Triệu Phu. Vậy Chủ tử của hắn đến cùng là Thiên Tử hay là Thân Vương?
"Mạt tướng đã rõ." Vương Ngật cúi đầu, run run nói.
Từ nội tâm hắn phát ra khủng hoảng, bất an, trong lòng cũng mười phần cảm kích Triệu Dịch đã không so đo.
Nếu như Triệu Dịch thật sự so đo thì Vương Ngật liền biết chính mình khó thoát khỏi cái chết.
Coi như Diệp Thu không giết hắn thì Triệu Dịch cũng sẽ lấy tội danh hắn cấu kết mưu phản mà xử tử hắn.
Triệu Dịch nhìn Vương Ngật thật sâu một cái, sau đó quay người trở lại bên cạnh Diệp Thu muốn cầu tình cho hắn.
Triệu Dịch nói: "Chân nhân, ngài nhìn xem Vương Ngật đã thành tâm sửa đổi, vậy ngài có thể tha cho hắn một mạng hay không?"
Triệu Dịch mang theo ánh mắt xin giúp đỡ về phía Triệu Uyển Nhi.
Muội muội! Trước kia ca ca đã giúp ngươi nhiều như vậy, hiện tại liền đến phiên ngươi hồi báo ca ca rồi a!
Ngươi là đồ đệ bảo bối của Diệp chân nhân, có quan hệ thân thiết cùng với ngài ấy, nếu ngươi không đi cầu tình thì ca ca không có khả năng làm được.
Lúc này, trong lòng Triệu Dịch cũng đã hoảng thành một mảnh.
Phải biết Diệp Thu chính là Chí Tôn cảnh, lấy thực lực của hắn thì không cần cho Triệu Dịch một chút mặt mũi gì.
Đừng nói là không cho Triệu Dịch mặt mũi, ngay cả Phụ hoàng của Triệu Dịch có tới mà chỉ cần Diệp Thu trong lòng khó chịu thì cũng không nể mặt mũi như thường.
Đây không phải là nói đùa, Triệu Dịch cũng chỉ nhờ mình có quan hệ thân thiết với Triệu Uyển Nhi nên mới dám cầu tình với Diệp Thu, nếu không hắn liền mặc kệ Vương Ngật chết sống.
Triệu Uyển Nhi nhận được ám chỉ của Triệu Dịch mà trong lòng cười khổ, mười phần xoắn xuýt.
Nàng không muốn để cho sư tôn khó xử, thế nhưng khi trông thấy ca ca nàng xin giúp đỡ thì nàng rất không đành lòng.
Triệu Uyển Nhi giật giật góc áo của Diệp Thu, cẩn thận nghiêm túc nói: "Sư tôn. . . Vương Ngật tướng quân vừa rồi mặc dù nói năng lỗ mãng, nhưng cũng không có động thủ. Ngài nhìn xem. . . Nếu được thì liền bỏ qua cho hắn một lần nhé?"
Diệp Thu cười nhạt nói: "Được thôi!"
Chuyện sinh tử của Vương Ngật cũng chỉ là sự tình một bàn tay của hắn mà thôi, hắn chưa hề để ở trong lòng.
Trận nháo kịch hôm nay đều là do Triệu Phu đưa tới, nói cho cùng Vương Ngật cũng chỉ là bị hố một phen.
Diệp Thu quay đầu nhìn Triệu Uyển Nhi, nói:
"Đồ nhi, ngươi có thiên tính thiện lương là chuyện tốt, nhưng có thời điểm thiện lương cũng sẽ hại ngươi."
"Hôm nay chuyện này vi sư có thể bỏ qua, nhưng ta hi vọng ngươi minh bạch một cái đạo lý."
Triệu Uyển Nhi nghiêm túc nhìn xem Diệp Thu, nghiêm túc thụ giáo, trong lòng có cảm xúc rất sâu, hỏi: "Sư tôn muốn nói về đạo lý gì?"
Chỉ nghe Diệp Thu chậm rãi nói ra: "Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với mình!"
Triệu Uyển Nhi âm thầm run lên, trong lòng cũng minh bạch cái gì đó.
Tu tiên chi lộ vốn là lòng người hiểm ác, nếu hôm nay ngươi buông tha địch nhân, ngày khác hắn sẽ có thể cho ngươi một đao.
"Sư tôn, đệ tử đã hiểu." Triệu Uyển Nhi trịnh trọng nhẹ gật đầu, khiêm tốn thụ giáo.
Diệp Thu rất hài lòng, kỳ thật đối với hắn mà nói Vương Ngật cùng Triệu Phu căn bản không hình thành nên tính uy hiếp.
Hắn chỉ muốn mượn bọn hắn để cho hai cái áo bông nhỏ của mình học được một khóa đạo lý này.
Tiểu nữ tử luôn có sự ngây thơ thiện lương, nên sẽ khó tránh khỏi việc không ra tay mà lựa chọn thả đi địch nhân.