Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 288 - Chương 288 - Đền Tội

Chương 288 - Đền Tội
Chương 288 - Đền Tội

Diệp Thu chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nói ra: "Tốt! Ta xem ở mặt mũi Uyển Nhi, nên việc này hôm nay ta có thể bỏ qua. Nhưng. . ."

Nói tới đây, ánh mắt hắn liền nhìn về phía Triệu Phu trong đám người, lộ ra ý cười tà ác.

Diệp Thu nghĩ tới vừa rồi ông ta điên cuồng đưa tiền cho mình mà trong lòng cũng là vui lên.

Lão già này đúng là người tốt!

Vừa rồi tặng tiền cho ta chưa đủ nghiền mà bây giờ lại tự mình tìm tới cửa!

Lão ta đơn giản chính là một vị đại thiện nhân!

Diệp Thu còn đang rầu rĩ làm sao tìm ra cái cớ doạ dẫm Triệu Phu một phen, không nghĩ tới chính ông ta lại đưa tới cửa.

Hắn chậm rãi đi đến bên người Vương Ngật, nhìn xem Vương Ngật cả người run rẩy, cúi đầu không dám nói lời nào, nhàn nhạt nói ra: "Ngươi có thể cút!"

Vương Ngật nghe vậy liền mừng rỡ, tựa như trút được gánh nặng, trong lòng cũng là thở ra một hơi, kích động nói: "Đa tạ chân nhân khoan dung độ lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho tiểu nhân một mạng. Ta liền cút, ta liền cút!"

Nói xong hắn liền vung tay lên, trực tiếp ra hiệu cho đám binh sĩ của mình trở về.

Lúc này Vương Ngật nơi nào còn dám có nửa điểm dừng lại, hắn chỉ sợ Diệp Thu đổi ý mà vội vã chạy đi. Thoáng một cái đã không còn nhìn thấy hình bóng của hắn.

"Vãi. . ." Triệu Dịch nhìn thấy thế mà mặt mo tối đen.

Gia hỏa này vậy mà chạy nhanh như thế sao?

Quá mất mặt!

Đường đường là Đại tướng quân mà ngay cả một chút ổn trọng cũng không có, vừa gặp phải chút nguy hiểm liền bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

Dạng người này thật sự có thể thủ vệ Biên Hoang sao?

Triệu Dịch không khỏi hoài nghi, nhưng nghĩ lại cũng đúng.

Nếu như đối mặt với thiên quân vạn mã đối địch với vương triều Ly Dương, Vương Ngật cũng chưa từng e ngại qua. Nhưng trước mặt cường giả Chí Tôn cảnh, hắn chỉ là một tên Thần Tàng ngũ cảnh tựa như sâu kiến mà thôi.

Vậy Vương Ngật có thể không sợ được sao?

Cho dù là Giáo chủ cảnh đối mặt với cường giả Chí Tôn cảnh thì cũng sẽ bị hù cho toàn thân phát run.

Diệp Thu chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Phu, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, cười tà ác cười một tiếng.

Sắc mặt Triệu Phu đã là một mảnh khủng hoảng, bất an, tái nhợt.

"Lão đầu, ta nghe nói ngươi rất dũng cảm phải không?"

Triệu Phu nghe vậy lập tức cúi đầu thấp xuống, điên cuồng lắc đầu.

"Không có. . . Không có. . . không có. . ."

"Ta. . . Ta. . . Ta. . . Ta chỉ hơi dũng cảm thôi. . . "

Triệu Phu lúc này đều có suy nghĩ muốn tự tử, vì ông ta đâu có nghĩ tới Diệp Thu lại là cường giả Chí Tôn cảnh.

Nguyên bản Triệu Phu còn tưởng rằng mình đã ổn, đã có thể nắm được Diệp Thu, để cho người nhà của hắn đưa tiền đến đền bù một điểm tổn thất, ai ngờ đột nhiên đảo ngược tình thế thằng hề chính là ông ta.

Diệp Thu khẽ nhíu mày, hỏi: "Ồ? Ngươi vừa rồi rất có dũng khí mà, không phải ngươi muốn bắt ta sao?"

"Chân. . . Chân nhân, ta. . . ta vừa rồi không biết thân phận của chân nhân nên mới mạo phạm ngài."

"Ta. . . Ta nguyện ý đền bù. Chân nhân muốn ta đền bù cái gì mà ta có thể bỏ ra thì ta nhất định sẽ thỏa mãn chân nhân."

"Mong rằng chân nhân nể tình ta vi phạm lần đầu mà tha cho ta một mạng."

Triệu Phu rất muốn khóc nhưng cũng không dám khóc ra thành tiếng.

Nghe nói như thế Diệp Thu lập tức vui lên.

Chà chà, rất tốt!

Ta còn đang rầu rĩ phải mở miệng làm sao, nếu ngươi đã hiểu chuyện như thế thì ta liền không khách khí!

Lão già này là người tốt a!

Vừa đưa tiền lại đưa bảo! Ta đi đâu để tìm ra một lão đầu tốt như vậy?

"Ừm. . ." Diệp Thu cẩn thận suy tư một phen, sờ lên cái cằm như có điều suy nghĩ.

Sau đó hắn nói: "Vừa rồi ngươi thật giống như cầm về không ít bảo bối đúng không?"

Triệu Phu lập tức minh bạch cái gì mà lập tức giao ra tất cả bảo bối vừa mới cầm về.

"Chân nhân, tất cả ở chỗ này, nếu ngài muốn thì cứ việc cầm đi, coi như là lễ vật của ta hiếu kính ngài."

Bỏ ra đống bảo vật này Triệu Phu cũng là thịt đau một trận. Ông ta hao phí mấy tỷ để cầm về bảo bối, kết quả bảo bối vừa cầm tới chưa nóng tay liền mất sạch.

Triệu Phu chỉ có thể đổ thừa mình có mắt không thấy Thái Sơn, ngay từ đầu không có đoán ra thân phận của Diệp Thu, nếu không như thế nào lại xảy ra chuyện như vậy?

Triệu Phu hối hận đến phát điên, ai có thể nghĩ tới hiện tại cao nhân đều ẩn tang sâu như vậy.

Lúc trước ông ta đã mạo phạm Diệp Thu mà hắn đều không có nổi giận, nhịn đến tận bây giờ, để cho Triệu Phu coi là hắn không có thực lực gì nên nới không dám trêu chọc mình.

Kết quả không phải Diệp Thu không dám, mà là do hắn coi thường ông ta.

Từ vừa mới bắt đầu, Diệp Thu đã không để ý đến Triệu Phu, hoàn toàn xem ông ta là con khỉ đùa nghịch.

Cũng khó trách tại sao Tư Đồ Trường Phong lại nịnh bợ Diệp Thu như thế, vì hắn chính là một vị cường giả Chí Tôn cảnh.

Tại trước mặt loại cường giả này, chỉ là một tên Thân Vương của vương triều Ly Dương như Triệu Phu thì tính là cái thá gì?

Bình Luận (0)
Comment