Diệp Thu chỉ cười không nói, yên lặng đem ngọc trữ vật kia cầm tới tra xét một chút.
Các vật phẩm hắn giao cho Tư Đồ Trường Phong cầm đi bán đấu giá vừa rồi gần một nửa đều ở bên trong.
Chính Diệp Thu đều cảm thấy bất ngờ, hắn lượn một vòng kiếm lời không ít tiền, mà bảo bối còn có thể lần nữa trở lại tay hắn.
Trên đời này lại có loại chuyện tốt vậy sao?
Lão già này đúng là đại thiện nhân a!
Diệp Thu càng xem càng cảm thấy Triệu Phu thuận mắt, càng xem càng ưa thích ông ta.
Tiếp nhận ngọc trữ vật do Triệu Phu cung cung kính kính đưa tới, Diệp Thu bình thản nói: "Ừm, nể tình ngươi là thúc thúc của đồ nhi ta, mà lại còn thành tâm ăn năn sám hối, hôm nay bản tọa tạm thời tha cho ngươi một mạng."
Nghe đến lời này, trong lòng Triệu Phu lập tức nới lỏng một hơi, quần áo phía sau lưng ông ta đã sớm ướt đẫm.
Triệu Phu đã sống nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ ông ta chưa hề hạ giọng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ giống như hôm nay.
Triệu Phu chỉ hận chính mình có mắt không thấy Thái Sơn.
Ông ta nhìn xem Triệu Uyển Nhi đứng bên cạnh Triệu Uyển Nhi mà càng thêm sầu khổ.
Mẹ nó! Tiểu nha đầu này rõ ràng luôn một mực đứng bên cạnh hắn, vì cái gì mà ta lại nhận không ra nàng chứ?
Nếu như ngay từ đầu ta liền nhận ra nàng, vậy chẳng phải sẽ không có sự tình hôm nay sao?
Triệu Phu buồn muốn khóc, ngay cả tiền mua quan tài ông ta cũng đều góp đi vào, thật vất vả mới lấy về mấy món bảo bối, nhưng hiện tại lại đưa hết ra ngoài.
Triệu Phu chỉ hận lúc trước Triệu Uyển Nhi đã mang theo mặt nạ nên mới không để ý đến nàng, không có quan sát tỉ mỉ, nếu không cũng sẽ không có phát sinh chuyện như vậy.
Nếu lúc trước Triệu Phu sớm biết được Triệu Uyển Nhi đã bái Diệp Thu làm thầy, vậy chuyện này sẽ lưu truyền sôi nổi tại bên trong vương triều Ly Dương, vị Hoàng tử Hãn Hải đến Ly Dương để kết thân kia cũng bởi vì Diệp Thu mà không thể không lựa chọn một vị công chúa khác.
Triệu Phu thân là Vương gia thì sao có khả năng không biết rõ chuyện này.
Hôm nay việc này ông ta cũng không trách được ai, muốn trách thì chỉ có thể tự trách ông ta chủ quan.
Diệp Thu cười nói: "Ta sẽ nói cho ngươi một cái bí mật."
"Chân nhân cứ nói. . ."
"Những bảo vật mà ngươi đấu giá được kỳ thật đều là đồ của ta! Cám ơn ngươi đã đưa cho ta nhiều tiền như vậy."
Nói xong Diệp Thu cười ha hả một tiếng rồi quay người rời đi.
Phụt!!!
Vừa nghe xong Triệu Phu lập tức phun ra một ngụm lão huyết, ngã xuống đất ngất đi.
"Vương gia, Vương gia. . ." Người hầu bên cạnh gấp gáp chạy đến tranh thủ đỡ ông ta dậy, ân cần hỏi han.
Triệu Phu lúc này đã bị hỏa khí công tâm, kém chút nữa cụ đi chân lạnh toát.
Trong lòng Triệu Phu gào thét một tiếng, ánh mắt trống rỗng, phảng phất như đã mất đi ánh sáng.
Ông ta cố gắng cả đời, kết quả lại làm áo cưới hết cho người.
Thì ra lúc trước Diệp Thu cố ý nâng giá cùng ta không phải muốn lấy về những bảo vật này, bởi vì chúng vốn là của hắn. Hắn chọc giận ta là để đề cao giá cả của bảo bối mà thôi.
Kết quả ta đã ngốc nghếch đưa tiền cho hắn mà trong lòng còn thấy vui, cảm thấy mình đã kiếm lời.
Ta kiếm lời cái quần què a!
Triệu Phu tỉnh táo lại, trong lòng đã nguội đi một nửa.
Điều duy nhất đáng được ông ta ăn mừng chính là có thể sử dụng chút bảo vật này để may mắn đổi về một mạng.
Có khả năng đây là sự tình duy nhất đáng giá vui mừng của ông ta.
Diệp Thu trở lại bên người hai vị đồ nhi của mình và nói với Triệu Dịch: "Ngươi rất không tệ! Có lẽ vương triều Ly Dương sẽ có thể triệt để quật khởi tại thế hệ của ngươi!"
Đạt được sự tán thưởng của Diệp Thu, hai mắt Triệu Dịch liền tỏa sáng, vội vàng thi lễ gửi lời cảm ơn: "Đa tạ chân nhân đã khích lệ!"
"Ừm." Diệp Thu không có tiếp tục đáp lại, mà là nhìn về phía Tư Đồ Trường Phong, nghiền ngẫm nói: "Tư Đồ chưởng quỹ, chuyện hôm nay ta rất đa tạ ngươi. Nếu không có ngươi thì nhóm chúng ta chỉ sợ đã bị người ta hạ độc thủ."
Tư Đồ Trường Phong cười khổ một tiếng, làm thế nào mà nghe không ra ý đùa của Diệp Thu, nói: "Chân nhân cứ đùa! Số tiền của lần đấu giá này đợi sau khi dược thảo được mua sắm trở về ta sẽ cùng đưa lên Tử Hà phong. Ngài thấy như thế nào?"
"Ừm, được." Diệp Thu nhẹ gật đầu. Sau đó nói với hai vị đồ nhi của mình bên cạnh: "Đi Bất Lão sơn thôi!"