Đối mặt một kiếm của Mạnh Thiên Chính, Công Tôn Lệ rất là giật mình, không nghĩ tới chỉ vẻn vẹn trăm năm thời gian mà Mạnh Thiên Chính cũng đã đạt đến Chí Tôn cảnh.
Công Tôn Lệ hốt hoảng ứng đối, nhìn đám đồ tử đồ tôn trước mắt từng cái ngã trong vũng máu mà trong lòng bi thống không thôi.
Ông ta một kiếm đánh lui Mạnh Thiên Chính, chất vấn: "Mạnh Thiên Chính, Bất Lão sơn chúng ta cùng Bổ Thiên giáo của ngươi từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, năm đó ân oán đã chấm dứt từ lâu. Ngươi hôm nay làm ra chuyện tàn nhẫn máu tanh như thế liền không sợ bị thiên khiển sao?"
Mạnh Thiên Chính lạnh lùng đáp lại: "Chúng ta bị thiên khiển ư? Đây cũng là do các ngươi tự tìm đến mà thôi! Bất Lão sơn của ngươi dám lấn Bổ Thiên giáo của ta, sát hại sư đệ ta. . ."
Nói đến đây, trong lòng Mạnh Thiên Chính nhói nhói một trận, cực kỳ bi thương, mười phần sát khí thét lên: "Hôm nay ta liền để cho Bất Lão sơn các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
"Cái gì?!!" Lời này vừa nói ra, Công Tôn Lệ lập tức sắc mặt trắng nhợt.
Người của Bất Lão sơn vậy mà giết chết sư đệ của Mạnh Thiên Chính sao? Là vị nào vậy?
Trong lòng Công Tôn Lệ nhịn không được mà thầm mắng một trận. Đến cùng là tên chó nào dám làm ra đại họa như thế?
Bổ Thiên giáo là nơi chúng ta có thể trêu chọc sao?
Năm đó cũng bởi vì một tên trưởng lão của Bất Lão sơn đả thương sư đệ của Mạnh Thiên Chính, cho nên Mạnh Thiên Chính mới chặn đánh tại sơn môn, suýt chút nữa đều dẫn tới Huyền Thiên đạo nhân xuất thủ.
Nếu không phải cuối cùng Công Tôn Lệ ra mặt tự mình giải quyết, chịu nhận lỗi với Mạnh Thiên Chính, chữa khỏi tổn thương cho sư đệ ông ta, vậy chỉ sợ Bất Lão sơn đã sớm hủy diệt.
Bây giờ chuyện như vậy lại lần nữa phát sinh, mà lại còn nghiêm trọng hơn so với lần trước, Công Tôn Lệ đã tức đến muốn chửi mẹ nó.
Chỉ thấy Mạnh Thiên Chính bá khí bổ tới một kiếm, kiếm khí mang theo sự phẫn nộ, đem một tòa sơn mạch chặt thành hai nửa.
Công Tôn Lệ tránh thoát một kiếm này, lòng còn sợ hãi, vội vàng nói: "Mạnh sư điệt, ngươi có thể nghe lão phu giải thích một tiếng được không? Đợi ta đi tra rõ ràng chuyện này xong ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích hoàn mỹ."
Tình thế bây giờ mười phần bất lợi đối với Bất Lão sơn, Công Tôn Lệ đã bị Mạnh Thiên Chính kiềm chế, lại có Huyền Dịch ở một bên quan sát, cho nên ông ta căn bản không dứt ra được để đi giải cứu các đệ tử.
Nếu cứ tiếp tục như thế, cái tòa Thượng Cổ đạo thống này chỉ sợ là muốn thật sự hủy diệt.
"Không cần!" Mạnh Thiên Chính không cho Công Tôn Lệ cơ hội giải thích, trong lòng đặt quyết tâm chuẩn bị triệt để hủy diệt Bất Lão sơn.
Công Tôn Lệ lúc này cũng đã bị chọc giận, ông ta đã hảo ngôn khuyên bảo mà Mạnh Thiên Chính vẫn không cho ông ta mặt mũi.
"Hừ, Mạnh Thiên Chính, ngươi thật sự cho rằng lão phu không dám giết ngươi sao?"
Công Tôn Lệ bá khí vung tay lên, lực lượng của Chí Tôn cảnh trung kỳ trong nháy mắt liền bộc phát, Mạnh Thiên Chính lập tức bị đánh lui ra ngoài.
Công Tôn Lệ âm tàn nói ra:
"Nếu không phải ta xem ở mặt mũi sư thúc Huyền Thiên đạo nhân của ngươi thì một trăm năm trước ngươi đã chết rồi."
"Hiện tại ta lại cho ngươi một cơ hội rời đi nơi này, sự tình hôm nay ta có thể coi như chưa từng xảy ra."
Nhìn trước mắt từng vị đồ tử đồ tôn ngã xuống, Công Tôn Lệ lòng đang rỉ máu.
Cái truyền thừa này nặng nề như núi vậy.
Thế cục bây giờ đã xuất hiện xu thế thiên về một bên.
Một đám trưởng lão, cường giả của Bất Lão sơn đều bị Huyền Cơ Tử gọi ra ngoài, dẫn đến hiện tại Bất Lão sơn ngoại trừ Công Tôn Lệ ra thì một người có thể chống đỡ được tình cảnh này đều không có. Mà ông ta lại bị Mạnh Thiên Chính kiềm chế, căn bản không dứt ra được.
Nếu cứ phát triển như vậy thì Bất Lão sơn nhất định sẽ bị hủy diệt.
Vì bảo trụ truyền thừa, Công Tôn Lệ không thể không làm như thế.
Dù cho tổn thất nặng nề thì cũng tốt hơn rất nhiều so với hủy diệt.
Mạnh Thiên Chính xoay chuyển thân hình trên không trung, chậm rãi rơi vào bên cạnh Huyền Dịch chân nhân, sắc mặt là một mảnh xanh xám.
Vừa rồi thăm dò một phen, Mạnh Thiên Chính đã biết rõ sự kinh khủng của Công Tôn Lệ.
Ông ta đang chuẩn bị mở miệng thì tại chân trời bay tới một đạo thân ảnh.
"Sư huynh!"
Tề Vô Hối từ đằng xa bay tới, cao giọng thét lên.
Trông thấy Tề Vô Hối xuất hiện, cả đám trưởng lão và đệ tử của Bổ Thiên giáo ở đây đều ngây ngẩn cả người.
"Cái này. . ."
"Gặp quỷ sao?"
Mạnh Thiên Chính cũng là trong lòng run lên, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn xem Tề Vô Hối, hỏi: "Sư đệ, ngươi không chết ư?"
Chuyện này sao có thể? Ta đã tận tay tra xét tình huống của Tề Vô Hối, hắn rõ ràng đã chết rồi mà!
Nhưng bây giờ hắn lại êm đẹp đứng ở trước mặt ta, mà lại khí tức của hắn càng kinh khủng hơn trước, mơ hồ đã đạt đến Chí Tôn cảnh.
Điều đáng sợ nhất chính là Tề Vô Hối vậy mà còn phản lão hoàn đồng!
Chuyện này không có khả năng!