Diệp Thu cười nhạt một tiếng, nói: "Ta từ trước đến nay luôn nói lời giữ lời, Bất Lão sơn sinh tử tồn vong thế nào liền nhìn ngươi có bản sự kia hay không. Nếu ngươi đánh thắng ta thì sẽ có thể bảo trụ truyền thừa, còn nếu ngươi đánh thua thì Bất Lão sơn cũng chỉ có thể diệt vong."
"Hừ, cuồng vọng." Công Tôn Lệ cười lạnh nói, trong nháy mắt đã vỗ tới một chưởng.
Ông ta không biết là ai đã cho Diệp Thu tự tin mà dám cuồng vọng như thế.
Công Tôn Lệ thừa nhận Diệp Thu rất mạnh, nhưng cũng không mạnh đến mức ông ta không thể làm gì được hắn.
Phải biết Công Tôn Lệ chính là cường giả Chí Tôn cảnh trung kỳ, Diệp Thu nói cho cùng cũng chỉ mới là Chí Tôn cảnh sơ kỳ mà thôi. Coi như liều chết chiến một trận thì ông ta cũng có thể đánh bại Diệp Thu để bảo trụ cái truyền thừa Thượng Cổ này.
Một chưởng vỗ đến, trong nháy mắt lực lượng của Chí Tôn cảnh trung kỳ đã hoàn toàn bộc phát.
Công Tôn Lệ không có ý định ẩn giấu cái gì, đối mặt dạng đối thủ như Diệp Thu thì ông ta chỉ có sử xuất toàn lực mới có phần thắng.
Hai người trên không trung chạm nhau một chưởng, sau đó riêng phần mình lui lại một bước, nhưng không có dừng lại một hơi mà một lần nữa đối đầu.
Tại bên trong lĩnh vực lôi điện, sức chiến đấu của Công Tôn Lệ xác thực rất mạnh.
Ông ta không chỉ có tốc độ rất nhanh và lực lượng cường đại, mà hơn nữa còn có thể mượn nhờ thiên lôi chi thế để không ngừng quấy rối Diệp Thu.
Trận chiến kinh thiên động địa này làm cho tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ không thôi.
Bọn họ ngừng thở, không dám chớp mắt, vì sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết chiến đấu đặc sắc nào đó.
"Chà. . . Quá mạnh! Đây chính là Chí Tôn cảnh chiến đấu, nhìn thấy mà hoa cả mắt a!"
"Không nghĩ tới Diệp sư thúc lại bất tri bất giác có thực lực vượt qua cả chưởng giáo chân nhân. Nếu cứ tiếp như thế thì Diệp sư thúc nên được xưng là Bổ Thiên giáo đệ nhất nhân!"
Đám người nghị luận một trận, ngay cả Mạnh Thiên Chính lúc này cũng là liên tục tán thưởng.
"Không nghĩ tới Diệp sư đệ có thể tại mười năm ngắn ngủi mà trưởng thành đến tình trạng này! Hắn không hổ là Tiên Thiên Đạo Thể, không hổ là vạn cổ đệ nhất Tiên Thể."
"Thiên phú của hắn kinh ngươi như thế có lẽ không bao lâu hắn sẽ thật có thể đánh vỡ truyền thuyết Đông Hoang đã qua vạn năm không có Đại Đế."
"Bổ Thiên giáo chúng ta sắp phục hung rồi!"
Mạnh Thiên Chính phát ra cao hứng từ nội tâm. Ông ta đã già nên cũng đã mất đi động lực truy đuổi đối với cái gọi là Tiên Đạo.
Điều duy nhất trước mắt có thể để cho ông ta lo lắng chính là truyền thừa của Bổ Thiên giáo.
Rất sớm trước đó, Mạnh Thiên Chính đã một mực lo lắng nếu như tương lai có một ngày ông ta thật sự dầu hết đèn tắt, vậy Bổ Thiên giáo còn có người có thể tiếp tục khiêng đỡ cái truyền thừa Thượng Cổ này tiếp tục đi tới đích hay không?
Không có người biết rõ Mạnh Thiên Chính những năm gần đây đến cùng có áp lực lớn đến bao nhiêu. Cũng không ai biết ông ta vì giúp đồng môn hài hòa, vì giúp thánh địa của mình phát triển mà đã bỏ ra bao nhiêu công sức và đã làm ra bao nhiêu chuyện.
Vào lúc này, Tề Vô Hối cũng mang vẻ mặt rung động khi nhìn xem trận đại chiến kia, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tề Vô Hối thật không nghĩ tới, đối thủ đã từng bị hắn xem thường mà bây giờ đã trưởng thành đến tình trạng hắn chỉ có thể ngưỡng vọng.
Tề Vô Hối cảm thụ được sinh cơ bừng bừng, lực lượng hùng hậu trong thể nội, có lẽ sau khi chuyện này kết thúc hắn cũng có thể đột phá đến cảnh giới truyền thuyết kia.
Nhưng coi như đột phá thì trong lòng Tề Vô Hối cũng minh bạch chính mình không có khả năng lại là đối thủ của Diệp Thu.
Trên bầu trời, trận chiến đấu đã càng thêm kịch liệt. Hai người sau khi lẫn nhau phá chiêu mấy ngàn hiệp, sắc mặt Công Tôn Lệ đã triệt để trầm xuống, ông ta rốt cục cũng ý thức được một vấn đề.
Đó là tại bên trong mấy ngàn hiệp đối bính này, Diệp Thu từ đầu đến cuối đều biểu hiện rất thong dong, tựa như đi dạo nhàn nhã vậy.
Hắn đối mặt với công kích hung mãnh của Công Tôn Lệ mà chẳng những không có rơi xuống hạ phong, ngược lại còn tỏ ra rất nhẹ nhàng thư thái.
Công Tôn Lệ rốt cục đã minh bạch Diệp Thu vì sao lại cho ông ta cơ hội kia. Bởi vì lấy tình huống chiến đấu hiện tại để phán đoán, ông ta căn bản không có một chút phần thắng.
"Không. . . Ta không tin hắn thật sự không thể chiến thắng." Vì đạo thống, vì truyền thừa, trong lòng Công Tôn Lệ vẫn an ủi tự mình, không chịu tin tưởng mình sẽ thất bại.
Ầm!!!
Lại có tiếng nổ kinh thiên vang lên, hai người một lần nữa tách ra. Tại bên trong lĩnh vực lôi điện, Diệp Thu cảm thụ được thiên lôi thẩm phán nhưng không hề có chút hoảng sợ nào.
Trận chiến đấu vừa rồi hắn cũng chỉ hoạt động gân cốt một chút, trò hay còn không có chân chính trình diễn.
"Lão đầu, ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi sao? Nếu chỉ là như vậy thì liền đến đây thôi! Bất Lão sơn truyền thừa nhiều năm như vậy cũng nên đến thời điểm kết thúc." Diệp Thu chậm rãi nói ra.