Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 295 - Chương 295 - Sỉ Nhục

Chương 295 - Sỉ Nhục
Chương 295 - Sỉ Nhục

"Ha ha ha, lão già ngươi tựa hồ rất tự tin đối với tốc độ của ngươi nhỉ?" Diệp Thu nghiền ngẫm cười một tiếng.

Ngay tại thời khắc Công Tôn Lệ sắp đánh tới, hắn bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

Trong lúc mơ hồ, một đạo ánh sáng chọt hiện giống như Côn Bằng giương cánh, trong chốc lát Diệp Thu đã ở bên ngoài lĩnh vực.

"Chuyện này. . . Làm sao có thể?" Công Tôn Lệ kinh hãi thốt lên, ông ta không dám tin mà nhìn xem Diệp Thu phía dưới.

Hắn vậy mà có thể từ bên trong lĩnh vực của mình tới lui tự nhiên sao? Mà lại hắn còn không nhận bất luận sự áp chế gì, hành động và tốc độ nhanh chóng như vậy. Cho dù là ta cũng đuổi không kịp hắn.

Công Tôn Lệ mơ hồ, chất vấn: "Ngươi làm như thế nào mà có thể tại bên trong lĩnh vực của ta tới lui tự nhiên?"

Diệp Thu cười nói: "Cái này có gì khó chứ?"

"Đây là ý gì?"

Tất cả mọi người đều mê mang, đột nhiên phát hiện Diệp Thu lại một lần nữa xâm nhập vào bên trong lĩnh vực lôi điện.

"Ta lại tiến vào nè!"

Diệp Thu vừa dứt lời, Công Tôn Lệ trong nháy mắt đã xuất thủ vỗ tới một chưởng.

Diệp Thu lại lập tức biến mất, lúc gặp lại thì hắn đã xuất hiện tại bên ngoài lĩnh vực.

"Ha ha ha, ta lại ra nè!"

"Ngươi đánh không trúng ta đâu!"

Diệp Thu khiêu khích cười nói, Công Tôn Lệ liền tức giân đến đen mặt.

Mẹ nó! Thằng chó này!

Nhưng vẫn chưa xong, chỉ thấy Diệp Thu lại một lần nữa lắc mình, sau lưng hắn sáng lên một đạo ánh sáng Côn Bằng giương cánh.

"Ta lại tiến đến!"

Công Tôn Lệ không có kịp phản ứng nhưng người khác đã không thấy.

"Ta lại ra!"

"Ngươi làm khó dễ được ta sao?" Đùa bỡn Công Tôn Lệ một phen, Diệp Thu ngoạn vị cười nói.

Không có ý nghĩ gì đặc biệt, chỉ là chơi đùa một chút.

Mỗi một lần đi vào, Công Tôn Lệ vừa kịp phản ứng, chuẩn bị nhất cử bắt lại Diệp Thu thì hắn liền biến mất.

Mặc cho ông ta cố gắng như thế nào cũng đều không thể ngăn lại Diệp Thu, chỉ có thể mặc cho hắn tại bên trong lĩnh vực của mình tới lui tự nhiên.

"Thằng chó!!!" Công Tôn Lệ bị lửa giận công tâm thét lên.

Ông ta tu đạo nửa đời nhưng còn chưa hề nhận qua loại nhục nhã này, hơn nữa đây còn là sự nhục nhã đến từ một tên hậu bối vãn sinh. Mà cay nhất chính là người này còn là đệ tử của đối thủ một mất một còn của ông ta.

Công Tôn Lệ nhất thời không làm gì được Diệp Thu mà trong lòng tức giận không thôi, không biết nên hạn chế hắn như thế nào.

Sau khi trầm tư một lát, Công Tôn Lệ bỗng nhiên cất tiếng cười to.

"Ha ha ha ha. . . Buồn cười, buồn cười!"

"Ngươi cười cái gì?" Diệp Thu nhướng mày hỏi.

Chẳng lẽ lão già này đã bị ta kích thích đến điên rồi? Tại sao lão ta lại đột nhiên bật cười như vậy?

"Ta cười đám người Tử Hà phong của ngươi gan nhỏ như chuột, sẽ chỉ biết chạy trối chết khi gặp địch thủ."

"Năm đó sư tôn của ngươi như thế và hiện tại ngươi cũng như thế."

Công Tôn Lệ nói lời khiêu khích, ông ta muốn chọc giận Diệp Thu để cho hắn tiến vào lĩnh vực chiến một trận cùng mình.

Nhưng điều để cho Công Tôn Lệ tương đối im lặng chính là Diệp Thu đối với lời này vậy mà không có nửa điểm phản ứng.

Hắn nghiêm túc suy tư một chút rồi như có điều suy nghĩ nói ra: "Ngươi nói cái gì vậy? Không phải năm đó ngươi đã bị sư tôn của ta dùng một tay đánh ngã hay sao? Ngươi tại thời điểm nào đánh cho sư tôn của ta bỏ chạy hả?"

"Ngươi. . ." Công Tôn Lệ liền tức giận đến muốn thổ huyết.

Mẹ nó! Sự tình này là kẻ nào đã loạn truyền?

Công Tôn Lệ vốn là cố ý nói láo để chọc giận Diệp Thu, không nghĩ tới hắn liền nhận ra, đồng thời còn nói ra sự tích mất mặt trước đây của ông ta.

"Khốn kiếp!" Công Tôn Lệ giận mắng một tiếng.

Tay phải của ông ta tìm tòi lấy ra một thanh linh kiếm, sau đó chỉ dẫn một đạo thần lôi từ trên chín tầng trời chém xuống.

"Tránh mau!" Đám người phía dưới trông thấy một màn này thì đều biến sắc kinh hô.

Đây chính là một kiếm của Chí Tôn cảnh, nếu như bị bổ trúng thì hẳn phải chết không nghi ngờ.

Tại thời khắc mấu chốt này, Diệp Thu lại một lần nữa xuất thủ, hắn chậm rãi đẩy ra một chưởng, một cái Thái Cực Đồ Ấn trong nháy mắt đã bay ra.

Ầm!!!

Một tiếng nổ vang rung trời, đạo thiên lôi kia liền bị Diệp Thu thành công hóa giải.

Chỉ gặp hắn lại một lần nữa xâm nhập vào bên trong lĩnh vực của Công Tôn Lệ, lần này hắn cũng không tiếp tục ra ngoài.

Diệp Thu vững vàng đứng tại bên trong lôi điện, nhìn chăm chú vào Công Tôn Lệ, ngoạn vị cười nói:

"Lão đầu, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng sau cùng của ngươi."

"Tới đi! Hãy dùng bất luận phương thức gì mà ngươi ưa thích."

"Nếu ngươi có thể đánh bại ta thì các đệ tử Bất Lão sơn ở đây đều có thể toàn mạng."

Lời này vừa nói ra, hai mắt Công Tôn Lệ liền tỏa sáng, nói: "Ngươi nói thật chứ?"

Trong lòng ông ta kiêng kị nhất chính là tính mạng của những hài đứa nhỏ kia, nếu không phải như thế thì ông ta như thế nào lại chọi cứng cùng Bổ Thiên giáo.

Vì truyền thừa của Bất Lão sơn có thể tiếp tục bảo lưu, Công Tôn Lệ có thể từ bỏ hết thảy, cho dù là tính mạng của mình.

Lấy cục thế trước mặt, Bất Lão sơn bị hủy diệt là đã chú định, cho dù ông ta có liều chết thì cũng không cách nào vãn hồi cục diện.

Bây giờ nghe Diệp Thu cho mình cơ hội thì Công Tôn Lệ làm sao có thể bỏ qua.

Bình Luận (0)
Comment