"Vì sao thế?" Lâm Thanh Trúc vội vàng hỏi.
Tiểu Địa Qua lặng lẽ tiến đến bên tai Lâm Thanh Trúc, nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ta cảm thấy người này rất đần, ngay cả dát là có ý gì cũng đều không biết, hắn quá ngu ngốc đi! Nếu ta đi theo hắn thì khẳng định học không được cái bản sự gì, ngươi không nên bị hắn lừa gạt a."
Nàng lặng lẽ nói xấu hoàn toàn rơi vào trong tai Diệp Thu, hắn lập tức sắc mặt tối sầm.
Có câu là dị ngôn vô tình, nhưng ngươi cứ như vậy ở ngay trước mặt ta nói xấu ta thật không quá phù hợp đi.
"Tiểu nha đầu này,… Ha ha ha. . . Ta thật muốn xách ngươi lên đến đánh a!" Diệp Thu bị chọc giận quá mà cười lên.
Hắn không nghĩ tới hôm nay tại cái tiểu trấn Tru Tiên này lại có thể gặp được một vị Ngọa Long Phượng Sồ.
Những người khác đều chen nhau đến bể đầu vì muốn bái hắn làm thầy mà hắn đều không hề để ý, hắn cho ra cơ hội ngay trước mặt nàng vậy mà nàng lại còn ghét bỏ hắn?
Vi sư thụ thương trong lòng a!
"Phụt. . ." Triệu Uyển Nhi cười trộm, nàng đột nhiên cảm thấy tiểu nha đầu này càng ngày càng đáng yêu.
Nàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Địa Qua, kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Địa Qua, sư tôn của chúng ta có bản sự rất lớn, chỉ cần ngươi bái ngài làm thầy thì ngài chỉ tùy tiện dạy ngươi một bộ tiên thuật là ngươi liền có thể vô địch cùng thế hệ. Ngươi nhìn này."
Vừa nói xong, Triệu Uyển Nhi nhẹ nhàng nhấc lên tay ngọc mảnh khảnh, bỗng nhiên một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.
Ngọn hỏa diễm này nóng rực, phát ra hào quang chói sáng, Tiểu Địa Qua nhìn thấy mà lập tức giật mình.
"Oa. . . Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi quá lợi hại!"
Nàng nhìn đến ngây ngẩn cả người, đây là lần thứ nhất nàng nhìn thấy năng lực thần kỳ như vậy.
Tiểu Địa Qua mang theo hưng phấn, hỏi: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi nói thật chứ? Nếu ta bái hắn làm thầy thì ta thật sự có thể vô địch cùng thế hệ ư?"
Kỳ thật điều chân chính có thể làm cho nàng động tâm chính là câu vô địch cùng thế hệ.
Khi nghe thấy Triệu Uyển Nhi nói bái sư xong liền có thể vô địch cùng thế hệ, nàng chỗ nào còn khống chế nổi chính mình.
Triệu Uyển Nhi lại kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên! Chỗ tiểu trấn của ngươi bây giờ chỉ là một góc băng sơn của Đại Hoang, nơi này có thể có bao nhiêu người lợi hại chứ? Chỉ cần ngươi cùng nhóm chúng ta lên núi, vậy ngươi liền có thể gặp được rất nhiều người bằng tuổi ngươi, mà lại từng người đều có thực lực cường đại. Ngươi phải đánh bại bọn họ thì ngươi mới có tư cách xưng là vô địch cùng thế hệ."
Tiểu Địa Qua nghiêng đầu, bộ dáng như có điều suy nghĩ. Tựa hồ cái đầu nhỏ của nàng rất khó nghĩ thông suốt vấn đề này.
"Chỉ có đánh bại bọn họ thì ta mới có tư cách xưng là vô địch cùng thế hệ sao?" Tiểu Địa Qua thì thầm trong miệng, hai mắt tỏa sáng.
Nàng dùng ánh mắt tràn đầy trí tuệ mà nhìn xem Diệp Thu một chút, trong lòng tựa như đã hạ một cái quyết định, nói: "Được rồi, ta sẽ đi với các ngươi!"
Không biết lại nghĩ tới cái gì mà Tiểu Địa Qua lại bổ sung một câu: "Mà trên núi của các ngươi có khoai lang để ngon không vậy?"
Nói đến khoai lang thì nàng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, liếm môi một cái, bộ dáng vô cùng si mê.
Lâm Thanh Trúc ôn nhu sờ lên đầu nhỏ của Tiểu Địa Qua, nói: "Yên tâm đi, sau khi lên núi mỗi ngày tỷ tỷ đều nướng khoai lang cho ngươi ăn."
Tiểu Địa Qua nghe xong thì lập tức vui vẻ.
"Thật sao? Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi thật là tốt." Tiểu Địa Qua vui vẻ ôm đùi Lâm Thanh Trúc nói.
Sau đó nàng đi đến trước mặt Diệp Thu, nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, ta sẽ bái ngươi làm thầy, ta muốn học ngọn lửa màu đỏ của tỷ tỷ xinh đẹp kia."
Diệp Thu cảm giác chính mình như đang cầu tiểu nha đầu này bái mình làm thầy vậy.
Ngẫm lại cũng là một trận buồn cười, từ trước đến nay Tử Hà phong vẫn luôn quạnh quẽ, nếu như có tiểu nha đầu này lên núi thì liền náo loạn rồi.
Diệp Thu nhất thời cảm thấy chơi rất vui, trong lòng hắn cũng là hiếu kì Tiểu Địa Qua đến cùng là Thần Thánh phương nào chuyển thế?
Diệp Thu lắc đầu, không có tiếp tục suy nghĩ nhiều, nói: "Ừm, khi ngươi lại lớn lên một chút để xương cốt đủ dài thì vi sư sẽ dạy tiên pháp cho ngươi. Từ nay về sau ngươi chính là tam đệ tử của Tử Hà phong chúng ta, mà danh tự Tiểu Địa Qua không thích hợp tu đạo cho nên ngươi sẽ lấy tên nguyên thủy của ngươi là Linh Lung."
Tiểu Địa Qua suy nghĩ, cũng không có cảm thấy có gì không ổn mà đáp ứng: "Được."
Diệp Thu lại nói: "Đây là đại sư tỷ Lâm Thanh Trúc của ngươi, còn đây là nhị sư tỷ Triệu Uyển Nhi của ngươi."
Linh Lung rất ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi: "Bái kiến Đại sư tỷ xinh đẹp lạnh băng bang! Bái kiến Nhị sư tỷ xinh đẹp ôn nhu quan tâm!"
Khóe miệng Lâm Thanh Trúc liền giật một cái.
Triệu Uyển Nhi ngược lại là rất ưa thích cách xưng hô thế này. Nàng ôn nhu sờ lên khuôn mặt của Linh Lung, giúp nàng lau đi nước bùn trên mặt.
"Tiểu Linh Lung, ngươi tốt lắm."
Triệu Uyển Nhi rất ưa thích Linh Lung, nàng cảm thấy tiểu nha đầu này rất đặc biệt.
Linh Lung tuổi còn nhỏ mà phải trải qua nhiều bị kịch như vậy, mà vẫn còn có thể bảo trì vẻ thiên chân vô tà, mỗi ngày đều vô ưu vô tư, rất là vui vẻ.