Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 307 - Chương 307 - Đại Đế Chi Tư

Chương 307 - Đại Đế Chi Tư
Chương 307 - Đại Đế Chi Tư

"Được rồi, đi thôi." Diệp Thu từ tốn nói.

Hắn quay người chuẩn bị mang các nàng rời đi, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có một trận gió thổi qua, một thân ảnh chạy vèo qua bên người hắn.

"Tiểu tặc, đừng chạy, dám trộm khoai lang của ta, bản cô nương phải đánh khóc các ngươi."

Trong từng tiếng kêu gào, thân ảnh nho nhỏ kia đã chuồn đi rất xa.

Diệp Thu kinh ngạc một cái.

Vãi nồi! Con chuột này vừa buông tay liền chạy đi nhanh vậy sao?

Trên đường phố trước mặt, mấy thằng nhóc vừa thấy Linh Lung vọt ra thì liền kinh hãi đến mặt mũi trắng bệch, lập tức bỏ chạy tán loạn.

Đứa nào phản ứng chậm liền bị Linh Lung một phát bắt được, nâng qua đỉnh đầu mạnh mẽ ném đi.

"Tê. . ."

Cảnh tượng này làm cho Triệu Uyển Nhi cùng Lâm Thanh Trúc đều giật mình.

Nàng cũng quá bưu hãn đi!

"Sư tôn, chuyện này. . ." Lâm Thanh Trúc nhìn xem mà có chút không tưởng tượng nổi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu ra hiệu.

"Ha ha ha, đồ nhi của ta có Đại Đế chi tư a!" Diệp Thu cũng là kinh ngạc nói.

Tiểu đồ đệ này của ta quá bưu hãn đi!

Ta thấy về sau cũng đừng gọi nàng là Linh Lung hay Tiểu Địa Qua gì đó, cứ gọi là Linh Lung Đại Đế đi!

Nàng còn nhỏ như vậy mà sức chiến đấu lại kinh người như thế, mà lại tính cách còn rất táo bạo, trời sinh thần lực vô cùng bưu hãn, thỏa mãn là Đại Đế chi tư a!

Diệp Thu quay đầu nói với hai vị đồ nhi: "Đi thôi!"

Đạt được Diệp Thu ra hiệu, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi vội vàng đuổi theo.

Gặp tiểu Linh Lung đang quơ nắm đấm muốn hướng trên mặt mấy thằng nhóc chào hỏi thì liền tranh thủ giữ chặt nàng.

"Tiểu Linh Lung, vô duyên vô cớ đánh người là không đúng đâu." Triệu Uyển Nhi kiên nhẫn khuyên nhủ.

Tiểu Linh Lung chống nạnh, thở phì phò nói: "Đám nhóc con này dám ăn trộm khoai lang của ta, hôm nay ta phải đánh khóc bọn chúng."

"Ngươi mới là nhóc con, cả nhà ngươi đều là nhóc con." Thằng nhóc mang theo tiếng khóc nức nở, ủy khuất mười phần nói ra. Mặc dù hắn đánh không lại tiểu Linh Lung, nhưng vẫn như cũ rất mạnh miệng.

Dựa theo tuổi tác mà nói, rõ ràng hắn lớn hơn tiểu Linh Lung mấy tuổi, hắn không gọi nàng là nhóc con mà ngược lại là nàng mở miệng một tiếng nhóc con, hai tiếng nhóc con.

Tiểu Linh Lung nghe xong thì lập tức khó chịu, chống nạnh khinh thường nói: "Hừ, lão ăn mày nói là ai đánh không lại ta thì đều là nhóc con. Ngươi ngay cả một quyền của ta đều gánh không được thì không phải là nhóc con thì là cái gì?"

Thằng nhóc kia liền bị tức phát khóc, ủy khuất ghê gớm.

"Hu hu hu. . . Ngươi ỷ vào mình có khí lực to lớn mà khi dễ người ta! Ngươi có gan thì chờ ta trở về gọi người tới!"

Tiểu Linh Lung không yếu thế chút nào, nói: "Chờ hì chờ! Ngươi có gan thì về nhà gọi người tới đây, toàn bộ đều gọi đến, tới một tên ta liền đánh một tên!"

Nhìn hai đứa bé đấu võ mồm trước mắt mà Lâm Thanh Trúc che lại cái trán, nhất thời có chút im lặng.

Triệu Uyển Nhi thì cảm thấy buồn cười nhìn xem bọn chúng, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Linh Lung, nói: "Được rồi, tiểu Linh Lung, chẳng phải chỉ là một củ khoai lang nướng thôi sao, lên núi sư tỷ sẽ làm cho ngươi một trăm củ để cho ngươi ăn no nê. Đi hôi, đừng để sư tôn đợi lâu."

"Thật sao?" Nghe thấy sư tỷ nói là sẽ làm cho mình một trăm củ khoai lang nướng, hai mắt tiểu Linh Lung lập tức tỏa sáng, miệng nhỏ mỉm cười toe toét, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ trông mười phần đáng yêu.

"Được, ta xem ở mặt mũi Nhị sư tỷ ôn nhu quan tâm nên hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Trông thấy Triệu Uyển Nhi dùng một trăm củ khoai lang nướng mà liền nắm được tiểu Linh Lung, Lâm Thanh Trúc cũng là giật mình.

Thì ra điểm yếu của tiểu nha đầu này chính là khoai lang nướng!

"Đi thôi."

Tiểu Linh Lung sử dụng bộ pháp mạnh mẽ đi theo hai vị sư tỷ, một lần nữa trở lại bên người Diệp Thu.

Diệp Thu quay đầu nhìn nàng một cái, lại nghĩ tới lão ăn mày đã từng thu dưỡng nàng.

Thông qua miêu tả của tiểu nha đầu này lúc trước, lão ăn mày kia đoán chừng đã chết, thân thể cũng đã bắt đầu mục nát.

Tiểu nha đầu này có khả năng còn chưa ý thức được vấn đề này, nàng chỉ cảm thấy lão ta đang ngủ thiếp đi, bây giờ vẫn còn nằm ngủ nướng ở nơi đó.

Nghĩ tới đây, Diệp Thu nhân tiện nói: "Đồ nhi, mang vi sư đi tới chỗ ngươi ở đi, vi sư sẽ giúp ngươi chấm dứt một cái nhân quả phàm trần, để cho con đường tu hành của ngươi trong tương lai không lưu lại khúc mắc."

Tiểu Linh Lung nghe không hiểu cái gì là nhân quả phàm trần mà chỉ ngốc manh nhẹ gật đầu, sau đó liền dẫn ba người Diệp Thu đi tới chỗ ở của mình.

Đó là một gian nhà ở phi thường cũ nát, cửa sổ bốn phía đều mục rữa, gió lùa không thôi, tại mùa đông giá rét trông mười phần băng lãnh.

Diệp Thu nhìn thoáng qua liền thấy một bộ thi thể già nua nằm trên đất đã bắt đầu hư thối, phát ra từng trận mùi hôi.

Tiểu Linh Lung không có ý thức được cái gì mà liền chạy vào nhà và theo thói quen hô to một câu.

"Lão ăn mày, ta trở về rồi."

"A. . . Ngươi còn không có tỉnh sao? Ngươi đã ngủ nhiều ngày rồi đó! Ngươi thật là lười nhác quá đi!"

Bình Luận (0)
Comment