Gặp lão ăn mày vẫn không có tỉnh, tiểu Linh Lung quay đầu nói với Diệp Thu: "Sư tôn, nơi này chính là chỗ ta ở."
Diệp Thu nhẹ gật đầu, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, một cỗ lực lượng liền nâng lên thi thể lão ăn mày.
Thần hồn của lão ăn mày đã tán loạn, đã nhập Luân Hồi chuyển thế nên sẽ cứu không được, vậy dứt khoát chôn ông ta để ông ta nhập thổ vi an đi.
Mang theo thi thể lão ăn mày, cả đoàn người đi lên gò núi phía sau nhà gỗ nhỏ, Lâm Thanh Trúc rút kiếm ra bổ xuống một kiếm thành một cái hố.
Diệp Thu tùy theo buông xuống thi thể, cuối cùng an táng cho lão ăn mày.
Tại trước mộ phần, Diệp Thu lưu lại một tấm bia đá, trên đó viết dòng chữ lão ăn mày chi mộ.
Sau đó hắn dặn dò tiểu Linh Lung: "Đồ nhi, lão ăn mày sẽ ngủ ở phía dưới, ngươi hãy nhớ kỹ cái địa phương này. Tương lai ngươi lớn lên một chút, hiểu chuyện một chút, nếu như nhớ về lão ăn mày thì liền đến nơi này."
Tiểu Linh Lung lung lay cái đầu nhỏ, nghe không hiểu ra ý tứ gì.
Triệu Uyển Nhi ôn nhu sờ lên đầu của nàng, nói: "Không có chuyện gì, chớ suy nghĩ lung tung, từ nay về sau nhóm chúng ta chính là thân nhân của ngươi."
Tiểu Linh Lung nhẹ gật đầu, bỗng nhiên bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy có chút bi thương.
Nàng không minh bạch đây là ý tứ gì, nhưng lại có cảm giác bi thương khó hiểu trong lòng, bất chợt nàng rơi xuống một giọt nước mắt.
Sự biến hóa vi diệu này để cho Diệp Thu bắt được, trong lòng càng thêm kiên định suy đoán trước đó.
"Nàng quả nhiên là đại năng chuyển thế! Nàng rốt cuộc là người nào?"
Hắn càng cảm thấy hứng thú.
Vị tiểu đồ đệ này thật sự có Đại Đế chi tư.
Ta rất chờ mong tương lai nàng sẽ phát sinh biến hóa như thế nào?
Cứ việc hiện tại nàng có chút hùng hổ ngốc manh, nhưng tiềm lực của nàng thật không dám tưởng tượng.
Diệp Thu cẩn thận quan sát một phen, tại mi tâm của Linh Lung mơ hồ hiển hiện ra một cái vương ấn.
"Ồ!"
Giờ khắc này, Diệp Thu liền hít sâu một hơi, trong lòng lập tức vui mừng.
Không nghĩ tới tại cái tiểu trấn Tru Tiên này ta lại nhặt được một vị đồ đệ có thiên phú dị bẩm, có Đại Đế chi tư!
Vừa rồi nếu như nàng không có tâm tình chập chờn, Diệp Thu còn không nhìn thấy vương ấn tại chỗ mi tâm của nàng.
Bây giờ xem xét Diệp Thu lập tức hứng thú, hắn bắt lấy bàn tay nhỏ của Linh Lung cẩn thận cảm ứng một phen.
"Tiên thể?" Diệp Thu giật mình trong lòng, hắn không thể tin được mà nhìn xem nàng.
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Thu như có điều suy nghĩ mà suy tư một chút.
Ở trên người nàng hắn rót vào một đạo chân khí, che giấu khí tức trên người nàng, để phòng bị làm loạn những người phát hiện thể chất của nàng.
Làm xong hết thảy về sau, Diệp Thu mỉm cười, tâm tình lập tức khá hơn.
"Đi thôi, về núi."
Sau khi nhàn nhạt nói ra một câu, Diệp Thu thả người nhảy lên, đạp không mà đi.
Lâm Thanh Trúc ôm chặt lấy tiểu Linh Lung, quay đầu ra hiệu cho Triệu Uyển Nhi một cái rồi đuổi theo bộ pháp của Diệp Thu.
Thấy mình vậy mà có thể bay lên, tiểu Linh Lung vô cùng hưng phấn.
"A ha ha, ta bay rồi."
"Mau nhìn, đại điểu kìa."
Trên trời, tiểu Linh Lung không ngừng giãy dụa, chỉ vào một con Tiên Hạc bay qua phía chân trời mà kêu lên.
Lâm Thanh Trúc che trán, tiểu nha đầu này quá đùa nghịch đi.
Con Tiên Hạc kia cảm nhận được ánh mắt dị dạng đến từ tiểu Linh Lung, nó quay đầu về phía nàng kêu to một tiếng.
Biểu tình kia như đang nói:
Ngươi mới là đại điểu, cả nhà ngươi đều là đại điểu!
Ta có danh tự là Thông Linh Tiên Hạc, các đại danh sơn, thánh địa đều coi ta là sủng vật, bảo bối đấy!
Ta há là loại đại điểu bình thường có thể sánh được sao?
Nhóc con, ngươi không biết thì đừng loạn hô!
"A... nó khiêu khích ta kìa?" Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Tiên Hạc, tiểu Linh Lung lập tức cảm thấy khó chịu.
Nàng đánh khắp tiểu trấn Tru Tiên không địch thủ, chưa khi nào nhận qua loại ủy khuất này nên lập tức hô to: "Sư tỷ, nhanh mang ta tới đó, ta muốn đánh nó."
Tiểu Linh Lung giương nanh múa vuốt giãy dụa, tức giận muốn xông qua bạo đánh Tiên Hạc một trận.
Lâm Thanh Trúc che lấy cái trán, nhức đầu ghê gớm.
Tiểu nha đầu này mà lên núi thì chiếu theo cái tính tình táo bạo của nàng là chẳng phải những đứa trẻ tại Bổ Thiên giáo sẽ bị nàng đánh sao?
Các nàng đã có thể tưởng tượng ra về sau Bổ Thiên giáo sẽ có một tràng cảnh gà bay chó chạy.
"Tiểu sư muội, ngươi đừng làm rộn, đó là Tiên Hạc nhà người ta. Sau khi lên núi sư tỷ sẽ bắt cho ngươi mấy con Độc Giác Thú để chơi có được hay không?" Lâm Thanh Trúc nếm thử dụ dỗ.
Nàng cũng không biết rõ làm sao để dỗ trẻ con, đột nhiên nhớ tới tại phía Bắc của Tử Hà phong có mấy con Độc Giác Thú tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, đến thời điểm đó bắt mấy con cho tiểu nah đầu này chơi đùa đoán chừng sẽ có thể yên tĩnh một hồi.
"Độc Giác Thú sao? Đó là cái đồ vật gì?" Tiểu Linh Lung lung lay cái đầu nhỏ như có điều suy nghĩ.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, trong đầu nàng tựa hồ hiện ra một con đại điểu mọc ra độc giác mà vội vàng lắc đầu.
Độc Giác Thú lớn lên quá khó nhìn a!
Lâm Thanh Trúc miêu tả đại khái một phen: "Ừm. . . Độc Giác Thú toàn thân tản ra ánh sáng bảy màu lộng lẫy, lớn lên giống như ngựa, trên đỉnh đầu mọc ra một cái sừng, còn có một đôi cánh nhỏ để bay. Cái chủng loại này đặc biệt đẹp."
Nghe xong miêu tả thì tiểu Linh Lung liền nghiêm túc suy tư một chút, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong đầu đã hiện ra cái hình tượng kia.
"Được, ta muốn cưỡi Độc Giác Thú."
Trong lòng tiểu Linh Lung vui mừng, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ trông rất ngốc manh.