Rất nhanh sau đó, một đoàn người đã đi tới Bổ Thiên giáo, trực tiếp hướng về Tử Hà phong mà bay đi.
Trên đường đi vừa vặn gặp đội ngũ của Thiên Thủy phong, các nàng cũng là vừa mới trở về.
Gặp Diệp Thu, Minh Nguyệt nhìn quanh một cái, mỉm cười bay tới cùng Diệp Thu chào hỏi một tiếng.
"Diệp sư đệ, không phải ngươi muốn dẫn hai người bọn họ ra ngoài giải sầu một chút sao, tại sao lại nhanh như vậy liền trở về rồi?"
Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi, khi nhìn thoáng qua đằng sau, ánh mắt nàng bỗng nhiên run lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn xem tiểu Linh Lung phía sau.
Làm sao lại có một đứa bé?
Chẳng lẽ trước khi lên núi thì Diệp Thu đã có con gái tại thế tục?
Nghĩ tới đây, trong lòng Minh Nguyệt lập tức run lên, run run hỏi: "Diệp sư đệ, đây là con cái nhà ai?"
Diệp Thu quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Linh Lung khoẻ mạnh kháu khỉnh,
giống như có chứng trang bức mà liền đi lên toét miệng cười không ngừng cùng với đám nữ đệ tử của Thiên Thủy phong.
Nàng cười đùa không ngừng, phong quang vô hạn.
Diệp Thu lập tức không còn gì để nói, không biết mình đã thu nhận cái đồ chơi gì?
Phát giác Minh Nguyệt có dị thường, Diệp Thu mỉm cười giải thích: "À, đứa nhỏ này là ta ở trên đường trở về gặp phải. Ta thấy nàng rất đáng thương, một mình cực khổ không nơi nương tựa, lưu lạc dân gian nên đã không đành lòng mà liền thu nàng làm đồ đệ rồi mang lên núi."
Nghe vậy trong lòng Minh Nguyệt cuối cùng cũng nới lỏng một hơi.
Thì ra đây không phải là con gái của Diệp Thu, mà chỉ là đệ tử do hắn mới thu nhận.
Nàng vừa rồi kỳ thật cũng rất khẩn trương, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì cũng đã bình ổn lại.
Dù sao trước đây khi Diệp Thu lên núi thì tuổi tác của hắn cũng không nhỏ, dựa theo tập tục của Đại Hoang hắn cũng sớm nên lấy vợ sinh con.
Nếu như Diệp Thu thật sự có một cô con gái thì cũng rất bình thường, không phải nàng tiếp nhận không được, chỉ là trước tiên có chút phản ứng không kịp.
Nghe xong Diệp Thu giải thích, trong lòng Minh Nguyệt lập tức rõ ràng chính mình đã suy nghĩ nhiều.
Chiếu theo độ tuổi của tiểu Linh Lung đoán chừng cũng chỉ năm, sáu tuổi, mà Diệp Thu lên núi cũng đã mười năm, vậy nàng làm sao có thể là con gái của hắn.
Đầu tiên thời gian liền đã phủ định điểm này.
"Thì ra Diệp sư đệ đã thu nhận đệ tử mới, tiểu nha đầu thật đáng yêu, hoạt bát sáng sủa, thiên chân vô tà, làm cho người ta rất ưa thích."
"Nếu được thì ngươi nhường nàng cho ta nhé?"
Diệp Thu cười ha ha một tiếng, nói: "Có thể, nhưng ngươi phải lấy đại đệ tử của ngươi ra đổi."
Minh Nguyệt lập tức lườm hắn một cái, gia hỏa còn dám đánh chủ ý lên đồ nhi bảo bối của ta sao?
Xem ra ta cần phải cố ý dặn dò Như Yên một phen để nàng cách xa hắn một chút!
"Diệp sư đệ, không có việc gì thì ta đi trước, cáo từ." Gặp tình huống không đúng, Minh Nguyệt chuẩn bị mang Liễu Như Yên chuồn đi, miễn cho bị Diệp Thu nhớ thương.
Lúc này, một đám nữ đệ tử của Thiên Thủy phong đang bao vây lấy tiểu Linh Lung, không ngừng bóp nặn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng và trêu chọc nàng.
Sau một phen bị giày vò, tiểu Linh Lung có chút không vui vẻ, hai tay ôm ngực, vẻ mặt ngạo kiều nói: "Không cho phép trêu ta, nếu lại true thì ta sẽ tức giận đấy."
"A... thật là đáng yêu."
Tiểu Linh Lung làm ra phản ứng này chẳng những không có để cho các nàng kia đình chỉ hành vi trêu chọc, mà ngược lại còn làm trầm trọng thêm.
Tiểu Linh Lung nhất thời bị sờ đến toàn thân khó chịu, bỗng nhiên ánh mắt nàng cong lên, phát hiện Minh Nguyệt bay tới.
Đôi tô phong to lớn nhất tà ác kia lập tức đưa tới chú ý của tiểu Linh Lung. Nàng nhìn các sư tỷ chung quanh một chút mà cũng là nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Tiểu Linh Lung bám lấy góc áo Lâm Thanh Trúc, chỉ vào Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: "Oa, sư tỷ, người này là bị người đánh hay sao mà nơi đó lại mập như vậy. Phía trước béo, đằng sau cũng béo, mà những vị tỷ tỷ xinh đẹp kia cũng rất béo a."
Lâm Thanh Trúc nghe vậy mà sắc mặt tối đen, gõ vào cái đầu nhỏ của Tiểu Linh Lung một cái.
Tiểu nha đầu này thật đúng là lời gì cũng dám nói a!
Không biết rõ có bao nhiêu người hâm mộ dáng vóc của Minh Nguyệt chân nhân, vậy mà tiểu nha đầu này cái gì cũng không hiểu.
Tiểu Linh Lung bị gõ một cái đến kêu ngao ngao một trận, ánh mắt long lanh dâng lên nước mắt, rất ủy khuất vì cái gì mà sư tỷ lại đánh mình.
Tiểu Linh Lung quay đầu ngẩng mặt nhìn xem Lâm Thanh Trúc thì hai mắt liền tỏa sáng.
"Oa, sư tỷ cũng rất béo nha."
"Sư tỷ, là ai đã đánh mập ngươi, nhanh nói cho ta để ta giúp ngươi đánh hắn."
Lâm Thanh Trúc liếc nàng một cái, nhất thời cũng không nên giải thích như thế nào.