Triệu Uyển Nhi vội vàng đi tới, cẩn thận giải thích:
"Tiểu sư muội, vị này là sư tỷ của sư tôn chúng ta, dựa theo bối phận thì nhóm chúng ta còn phải gọi nàng một tiếng sư bá đấy."
"Nhưng mà gọi sư bá cảm giác không dễ nghe, cho nên nhóm chúng ta đều gọi nàng là Minh Nguyệt chân nhân."
"Chỗ đó của sư bá không phải bị người ta đánh mập, mà là trời sinh như vậy. Ngươi còn nhỏ nên không hiểu, khi ngươi lại trưởng thành một chút thì ngươi cũng sẽ trở nên béo."
Tiểu Linh Lung nghe xong mà lập tức muốn khóc.
Ta trưởng thành cũng sẽ trở nên béo như vậy sao!
"Hu hu hu, ta không muốn trở nên béo đâu! Trở nên béo sẽ ảnh hưởng đến việc chiến đấu của ta! Nếu như ta đánh thua thì sao có thể bảo trụ xưng hào vô địch cùng thế hệ của ta nữa."
Triệu Uyển Nhi buồn cười nhìn xem nàng, nói: "Tiểu sư muội, ngươi còn nhỏ nên còn không hiểu niềm vui thú trong này! Ngươi bây giờ không muốn trở nên béo, nhưng sau khi trưởng thành một chút ngươi muốn béo đều béo không được nữa đâu."
Tiểu Linh Lung không hiểu, cái đầu nhỏ đầu rất là hiếu kì.
Tại sao trở nên béo lại có thể vui thú được chứ?
Vừa không dễ nhìn mà khi đánh nhau còn bị vướng víu.
Minh Nguyệt chậm rãi bay tới, dừng ở bên người tiểu Linh Lung, ôn nhu sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hỏi: "Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?"
"Ta gọi Linh Lung, lão ăn mày cho ta ăn gọi ta là Tiểu Hổ. . ."
Nàng nói còn chưa dứt lời thì Lâm Thanh Trúc vội vàng che miệng nhỏ của nàng, giải thích: "Hồi bẩm chân nhân, tiểu sư muội nhà ta gọi là Linh Lung, không có xưng hô nào khác."
Kém chút nữa không kịp ngăn lại tiểu nha đầu này rồi!
Cái từ Tiểu Hổ Bức kia suýt chút nữa liền bại lộ!
Hùng hổ thì nàng đúng là có nhưng cũng không thể để cho ngoại nhân biết được!
Minh Nguyệt nhẹ gật đầu nói: "Tên Linh Lung này rất hay."
Minh Nguyệt mim cười ôn nhu vuốt ve mái tóc của tiểu Linh Lung, cẩn thận tra xét thể chất của nàng mà bỗng nhiên nhướng mày.
"Quái! Thế nào ta lại nhìn không thấu?"
Minh Nguyệt sửng sốt một phen, trong lòng nàng mười phần hoang mang.
Trong người Tiểu Linh Lung tựa hồ có một đạo chân khí cường đại ngăn chặn thần thức của nàng tại bên ngoài, căn bản không cách nào xem xét thể chất của Tiểu Linh Lung.
Minh Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thu, trong lòng nàng lập tức minh bạch cái gì.
Đứa trẻ có thể bị Diệp Thu nhìn trúng thì khẳng định chính là kỳ tài vạn người không được một.
Chắc hẳn một đạo chân khí này là do Diệp Thu lưu lại cho Tiểu Linh Lung để ẩn tàng thiên phú kinh người của nàng, từ đó không tạo ra phiền toái không cần thiết.
"Ừm, lực lượng thật kinh người. . ." Cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của tiểu Linh Lung bộc phát ra lực lượng vạn cân tránh thoát bàn tay của mình, Minh Nguyệt cũng là giật mình.
Nàng lập tức minh bạch tiểu nha đầu này chính là trời sinh thần lực, chỉ mới năm sáu tuổi mà lực lượng đã đạt đến một vạn cân.
"Diệp sư đệ, chúc mừng ngươi lại thu được một vị đệ tử thiên tài. Với thiên phú kinh người của nàng cộng thêm bàn tay ngươi nhào nặn một phen, vậy tương lai nàng nhất định sẽ là một vị tuyệt đại phong hoa."
Để ấn chứng phỏng đoán, Minh Nguyệt khẽ cười nói ra.
Diệp Thu thì chỉ biểu hiện mười phần bình tĩnh, nhưng trong lòng mừng thầm.
Xác thực tiểu Linh Lung có thể chất rất kinh người, có Đại Đế chi tư. Nếu không Diệp Thu làm sao lại gọi nàng là Linh Lung Đại Đế.
Tuy hắn chỉ nói trêu chọc, nhưng cũng không xem nhẹ thiên phú nghịch thiên của nàng.
Chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói ra:
"Sư tỷ nói đùa rồi, đồ nhi này của ta chỉ có chút thiên phú, không đáng giá nhắc tới, nào có thiên phú kinh người như cao đồ của sư tỷ."
"Ta cũng chỉ tùy tiện dạy nàng một chút đi, tương lai nàng có thể trưởng thành đến bộ dáng gì thì toàn bộ phải nhờ vào tạo hóa của nàng."
Lời này của Diệp Thu hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ít ý tứ khoe mẽ.
Minh Nguyệt lườm hắn một cái. Đệ tử môn hạ của nàng tuy nhiều, nhưng luận thiên phú và thực lực thì không có một ai có thể so sánh với đệ tử của Diệp Thu.
Gia hỏa này đang giả vờ!
Quá phận! Tức chết ta mà!
"Chúng ta đi!” Minh Nguyệt vung tay hô lên.
Rất nhanh sau đó, cả đám Thiên Thủy phong lưu luyến không rời mà ly khai.
Các nàng còn không có chơi chán, chủ yếu là tiểu nha đầu kia quá đáng yêu, lại còn có chút hùng hổ, giống như có chứng ngưu bức không biết thẹn thùng xấu hổ là vật gì.
Cô bé mặc cho các nàng đùa giỡn, nhào nặn mà đều không có nửa điểm thẹn thùng, ngược lại còn rất ngạo kiều, làm ra bộ dáng ta rất mạnh.
Đợi sau khi các nàng rời đi, Diệp Thu nhàn nhạt nói ra: "Được rồi, nhóm chúng ta cũng đi thôi."
Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu, đuổi theo bước chân của hắn, một đoàn người rất nhanh liền trở về Tử Hà phong.
Một lần nữa đi tới Tử Hà phong, nhìn biến hóa trước mắt mà Diệp Thu cũng là hai mắt tỏa sáng.
Toàn bộ phía bắc của Tử Hà phong đã được Tiêu gia tu sửa thành một cái đạo tràng hào khí rộng rãi.
Mà mấy gian nhà gỗ nhỏ cũng bị quét lên một tầng sơn, nhìn xem chẳng còn vẻ nghèo túng nữa.
Khi phát hiện sự biến hóa này, ngya cả Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi cũng đều giật mình trong lòng.
"Đạo tràng của chúng ta đã sửa xong rồi ư?" Lâm Thanh Trúc ngạc nhiên hỏi.