Diệp Thu như có điều suy nghĩ, hững hờ nói ra: "Gần nhất trong lúc rảnh rỗi ta đã nghiên cứu ra một chiêu công kích liên tục. Một chiêu này tên là tiết tấu trí mạng, một khi sử xuất liền kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.”
Lời này vừa nói ra, hai mắt Minh Nguyệt liền tỏa sáng.
"Tiết tấu trí mạng sao? Ừm. . . Nghe qua tựa hồ rất cường đại!"
"Diệp sư đệ, một chiêu này có chỗ gì tinh diệu?"
Minh Nguyệt hiếu kì hỏi ra, trong lòng rất hứng thú.
Danh tự này sẽ không có cái sáo lộ gì chứ?
Lần này ta sẽ không bị hắn lừa nữa!
Diệp Thu mỉm cười, nói: "Một chiêu này vừa xuất ra sẽ tạo thành tổn thương đối với địch nhân, tốc độ đánh của ta liền được tăng lên trên diện rộng, rất thích hợp đánh khoái công, lấy thời gian ngắn nhất để đánh ra tổn thương cao nhất."
"A. . ." Minh Nguyệt rất chấn kinh, thế gian này lại còn có một loại kỹ năng công kích có thể gia tăng tốc độ đánh sao?
Đơn giản là không thể tin nổi!
Trong đầu nàng đã hiện ra hình tượng kia, trong lòng không khỏi tự hỏi.
Nếu như ta phải ứng đối với chiêu này thì nên phá giải như thế nào đây?
Gặp phải loại khoái công như thế ta căn bản không thể ngăn cản được!
Nghĩ tới đây, gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt liền trắng bệch, mím môi một cái.
Nếu như ta cũng có thể học được thần kỹ bực này thì thật là tốt biết bao!
"Diệp sư đệ, dạy cho ta đi, dạy cho ta đi. . ." Minh Nguyệt lập tức hứng thú, nắm lấy cánh tay Diệp Thu, nũng nịu thức nói ra.
Diệp Thu bị nàng dao động một trận mà tâm thần bất định, con mắt đều phải nhìn thẳng.
Vãi nồi! Không hổ là tô phong lớn nhất vũ trụ a!
To đến ngợp cả mắt ta rồi!
He he, đúng là tiểu sư tỷ chơi vui hơn!
Diệp Thu rất thích trêu đùa Minh Nguyệt, hắn càng trêu càng thấy vui.
Diệp Thu tiếp tục nói ra: "Kỳ thật một chiêu này cũng không tính là đặc biệt mạnh, nó chỉ thích hợp đánh khoái công. Nếu như gặp phải đối thủ có lực phòng ngự cường đại thì một chiêu này liền mất đi hiệu quả."
Minh Nguyệt suy nghĩ và nhẹ gật đầu, xác nhận thuyết pháp này của Diệp Thu.
"Ừm, cũng đúng. Nếu như gặp phải đối thủ có lực phòng ngự cường đại thì đoán chừng có đánh xong đối thủ mà đối thủ cũng đều không có cảm giác gì."
Diệp Thu nghe vậy thì lập tức giật mình.
Không hổ là tiểu sư tỷ của ta!
Diệp Thu cười nhạt nói: "Nhưng mà ta còn có một chiêu thức khác có thể ứng đối loại tình huống này."
"Là chiêu thức gì vậy? Ngươi mau nói đi!" Minh Nguyệt vội vàng hỏi.
Nàng không nghĩ tới Diệp Thu lại ngộ ra nhiều chiêu thức thần kỳ như vậy, trong lòng nàng hết sức bội phục hắn.
"Ta còn có một chiêu gọi là "Cường công", một khi thi triển sẽ có thể để cho đối phương tiến vào trạng thái dễ tổn hại. Chiêu này ra tay bá đạo, mạnh mẽ vô cùng, để cho đối phương không cách nào kháng cự. Cho dù là địch nhân có lực phòng ngự lại cường đại, nhưng dưới một kích này hắn cũng phải quăng mũ cởi giáp, gọi thẳng cứu mạng."
"Cái gì?!!" Minh Nguyệt lập tức thốt lên.
Chiêu cường công chi pháp này vậy mà bá đạo như thế ư?
Nó có thể đánh vỡ phòng ngự của đối phương, để cho đối phương tiến vào trạng thái dễ tổn hại sao?
Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nàng đã triệt để bị chấn kinh.
Nếu thật sự đúng như lời Diệp Thu nói, bộ bí thuật này ít nhất cũng là Thiên giai!
Dù sao bí thuật có thể khiến cho Diệp Thu để ý thì cấp bậc thấp nhất cũng sẽ là loại cấp bậc này.
Nói không chừng cấp bậc của nó còn cao hơn, đã đạt đến thần kỹ trong truyền thuyết!
"A. . ."
Minh Nguyệt giật nảy cả mình, trong lòng suy diễn một phen.
Vơi thực lực bây giờ của ta thì chỉ sợ sẽ tiếp nhận không nổi dạng cường công này!
Trong lòng nàng không khỏi cảm thán, Diệp Thu thực sự có quá nhiều bí thuật.
Trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Minh Nguyệt, Diệp Thu âm thầm cười tà ác một tiếng, chậm chậm nói tiếp:
"Chiêu thức này rất thích hợp đánh chính diện, dùng lực lượng tuyệt đối để nghiền ép đối thủ. Nó không giống với tiết tấu trí mạng vừa rồi chỉ có thể đánh khoái công.”
“Đương nhiên ngoại trừ một chiêu này ta còn có các chiêu khác, ví dụ như tướng vị vọt mạnh, bất diệt chi trảo,.... Sư tỷ, nếu có thời gian hai ta sẽ tìm một cái địa phương thanh tịnh mà ngồi xuống chậm rãi nghiên cứu. Ta cam đoan ngươi sẽ có đại thu hoạch."
Diệp Thu mang ý vị thâm trường mỉm cười, Minh Nguyệt thấy vậy liền biểu lộ vẻ mặt kỳ quái.
"Tướng vị vọt mạnh? Bất diệt chi trảo?"
"Ừm, nghe qua đều rất lợi hại!"
Minh Nguyệt nỉ non nói ra, bộ dáng mười phần động lòng người.
Đôi mắt nàng trong veo như nước, thanh tịnh thuần khiết, lông mi cong cong thật dài, vừa chớp một cái liền để cho người nhìn tâm thần dập dờn.
Minh Nguyệt hơi ngoẹo đầu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Nàng đang tự hỏi có nên hẹn Diệp Thu thời gian nào đó nghiên cứu thảo luận về loại bí thuật cường đại này hay không?
Vào lúc này…
"Sư tôn, nhóm chúng ta cần phải trở về." Minh Nguyệt còn đang do dự không quyết thì Liễu Như Yên nhẹ giọng nói ra.
Một tiếng nhắc nhở này để cho nàng đột nhiên bừng tỉnh.
Minh Nguyệt kinh ngạc một cái, vội vàng cáo biệt Diệp Thu: "A... suýt chút nữa thì ta quên mất, gốc Nhân Sâm Quả của ta còn không có bày trận. Diệp sư đệ, sự tình giao lưu hãy để ngày khác lại nói, sư tỷ có việc nên xin về trước, ngày khác có cơ hội ta lại tới tìm ngươi."
Vừa nói xong nàng liền vội vã rời đi, một chút cũng không có dừng lại.