Trông thấy bóng lưng rời đi vội vã của Minh Nguyệt, Diệp Thu cười cười mà không có ngăn cản nàng.
Hắn không biết rõ sau khi tiểu sư tỷ trở về, bất tri bất giác nhớ lại tất cả câu chuyện vừa rồi thì sẽ phát sinh chuyện gì.
Nghĩ tới đây Diệp Thu nhịn không được mà cười ra tiếng.
"Sư tôn, vì sao ngài đột nhiên bật cười?" Triệu Uyển Nhi bên cạnh nghi ngờ hỏi.
Vị sư tôn lạnh nhạt của ta làm sao lại đột nhiên nở nụ cười? Chẳng lẽ ngài đã nhớ tới sự tình cao hứng gì?
Diệp Thu gõ đầu nàng một cái, nói: "Chuyện của người lớn trẻ con đừng hỏi nhiều."
Triệu Uyển Nhi ủy khuất mím môi một cái, không phục mà ưỡn thẳng sống lưng nói: "Người ta không hề nhỏ nha."
Nàng cúi đầu nhìn lại một chút, khi nghĩ tới Minh Nguyệt thì liền xấu hổ một trận.
A, xác thực là quá nhỏ!
Hu hu hu. . .
Nhưng khi Triệu Uyển Nhi nhớ tới sư tỷ của mình thì trong lòng nàng thầm khoa tay một cái.
"Ừm, của ta vẫn lớn hơn so với sư tỷ."
Diệp Thu dặn dò một câu rồi quay người tiến vào Càn Thanh điện:
"Đươc rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, lần này xuống núi chúng ta cũng đã bị giày vò không ít thời gian."
"Tu Đạo chi lộ phải hiểu được khổ nhàn kết hợp, hãy điều chỉnh trạng thái thật tốt rồi lại nghĩ đến chuyện tu hành."
"Ngày mai vi sư sẽ tiếp tục xuất thủ chỉ dạy các ngươi tu hành."
Thanh Tru Tiên Kiếm kia vẫn được Diệp Thu cắm tại bên cạnh Bàn Đào Thụ, chỉ dựa vào một cỗ sát khí kinh thiên của nó thì liền không có người nào dám tới gần.
Tru Tiên Kiếm đã bị Diệp Thu luyện hóa, đem nó đặt ở chỗ đó thì Bàn Đào Thụ có tình huống gió thổi cỏ lay gì thì hắn cũng có thể trước tiên cảm ứng được.
Bởi vì trong nhà nhiều thêm một cái hùng hài tử, Diệp Thu dứt khoát không có bày trận, miễn cho tiểu nha đầu kia ham chơi mà bị ngộ thương.
Ngày thứ hai, trước Càn Thanh điện, ba vị đệ tử đã đứng bên trên võ trường chờ đợi Diệp Thu đến.
Không biết đợi bao lâu, chỉ thấy Diệp Thu chậm rãi từ bên trong Càn Thanh điện đi ra, ba người liền vội vàng hành lễ và ân cần chào hỏi.
"Bái kiến sư tôn."
"Ừm." Diệp Thu nhẹ gật đầu, lập tức nhìn về phía tiểu Linh Lung.
Ngày hôm qua, Lâm Thanh Trúc đã tắm rửa sạch sẽ cho nàng, cũng đổi lại một thân quần áo màu trắng. Lúc này xem xét nàng có một chút tiên uẩn, làm Diệp Thu âm thầm giật mình một cái.
Lúc trước tiểu nha đầu này bẩn bẩn nên hắn rất khó nhìn ra một đạo tiên uẩn kia, bây giờ tắm rửa sạch sẽ thì đạo tiên uẩn kia liền hiện ra càng ngày càng rõ ràng.
Tiểu Linh Lung rất đáng yêu, nàng cưỡi trên lưng một con non độc giác thú không chịu xuống, cười hì hì phi thường đắc ý.
Khóe miệng Diệp Thu giật một cái, hỏi: "Linh Lung, tối hôm qua ngươi ngủ có ngon giấc không?"
Tiểu Linh Lung nghiêng cái đầu nhỏ, suy nghĩ một chút, chân thành nói: "Hì hì, sư tôn, tối hôm qua Linh Lung ngủ rất ngon, trong mơ đều là khoai lang nướng chất thành đống ăn không hết."
"Ặc!" Diệp Thu che trán, nhất thời nghẹn lời.
Trong đầu tiểu nha đầu này chỉ có khoai lang nướng thôi sao?
"Tốt, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi nhập môn, nhưng tuổi của ngươi vẫn còn quá nhỏ, cốt linh chưa trưởng thành, cho nên không thích hợp tu hành."
"Tuy nhiên cũng không sao, ngươi không cách nào Luyện Khí thì vẫn có thể Luyện Thể. Vậy hôm nay vi sư sẽ dạy cho ngươi Luyện Thể chi thuật."
Nói xong, Diệp Thu lấy ra một quyển sách đưa cho tiểu Linh Lung, nói: "Đây là Luyện Thể chi thuật chí cao của Tử Hà phong chúng ta, ngươi trước tiên thử nhìn xem, một hồi sau vi sư sẽ lại chỉ dạy cho ngươi tu luyện nó như thế nào."
Tiểu Linh Lung hiếu kì cầm lấy thư tịch, bắt đầu đọc thật nhanh.
Vèo một cái nàng đã lật ra mấy trang.
Gặp nàng có tốc độ nhanh nhe thế, Lâm Thanh Trúc cũng đều giật mình.
"A. . . Đừng nói là tiểu sư muội cũng có bản lĩnh đã gặp qua là không thể quên nhé?" Lâm Thanh Trúc kinh ngạc tự hỏi.
Nàng vốn cho rằng mình có bản lĩnh đã gặp qua là không quên thì đã đủ nghịch thiên rồi. Nhưng nhìn xem bây giờ tiểu Linh Lung có tốc độ đọc sách này thì nàng cũng giật nảy mình.
Dựa theo loại tốc độ này mà tiểu Linh Lung có thể nhớ kỹ một câu thì quả là nghịch thiên.
Tiểu nha đầy này thật sữ có thể làm được sao?
Triệu Uyển Nhi cũng là giật mình, nói: "Không nghĩ tới tiểu sư muội của chúng ta lại có thiên phú như thế! Thật không thể tin được!"
Ngay cả Diệp Thu cũng tán thưởng mà nhìn xem tiểu Linh Lung, lúc này nàng đã đọc xong cả quyển sách, đang mang vẻ mặt mong đợi mà ngồi ở bên trên con non Độc Giác Thú.
Nàng cũng không nói chuyện mà chỉ mỉm cười, yên lặng chờ đợi Diệp Thu dạy nàng tiên pháp.
Diệp Thu hiếu kì, hỏi: "Đồ nhi, ngươi chỉ nhìn lướt qua mà đã nhớ kỹ khẩu quyết tâm pháp rồi sao?"
Quá ghê gớm!
Linh Lung Đại Đế của ta quá ghê gớm!
Cái tốc độ đọc này ngay cả máy móc cũng nhớ không kịp a!
Nàng không hổ là đại năng chuyển thế, thiên phú quá nghịch thiên đi!
"Đúng thế, tiểu sư muội, ngươi thật sự nhớ kỹ sao?" Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi cũng tò mò, hỏi.
Cho dù Lâm Thanh Trúc thì cũng không dám nói chính mình có thể nhớ kỹ với tốc độ đọc này, và điều này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của người bình thường.
Gặp bọn hắn hỏi vậy thì tiểu Linh Lung liền sửng sốt một cái, sau đó chững chạc đàng hoàng nói ra: "Hả? Nhớ cái gì chứ? Ta không có biết chữ! Ta xem không hiểu mà sư tôn lại bảo ta nhìn thì ta liền tùy tiện lật qua thôi!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức im ắng.
Bầu trời tựa hồ bay qua mấy con quạ đen, còn Diệp Thu thì tức đến xạm mặt lại.
Tiểu nha đầu, ngươi không biết chữ thì ngươi liền nói là không biết chữ, còn bày đặt nghiêm túc lật sách như vậy, khiến cho lão tử còn tưởng rằng ngươi có thiên phú rất nghịch thiên!
Mẹ nó! Ta không được kích động!
Nàng chính là Linh Lung Đại Đế, lời nói không chấn kinh người thì không chết không thôi a!