Tiểu Linh Lung vừa nói ra câu nói này, khóe miệng của Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi đều giật một cái, xấu hổ một trận.
Vừa nãy các nàng đã thật sự coi là tiểu Linh Lung cũng có bản lĩnh đã gặp là không thể quên. Kết quả náo loạn nửa ngày thì tiểu Linh Lung đột nhiên thẳng thừng nói ra một câu bản cô nương không biết chữ.
Ngẫm lại cũng đúng, nàng ở độ tuổi này chỉ mới vừa nhận thức được con chữ, nhưng gia đình lại lọt vào biến cố mà lưu lạc bên ngoài, cho nên mới không có cơ hội học chữ. Do đó nàng không biết chữ cũng rất bình thường.
Phát giác ánh mắt mọi người có chút không thích hợp, tiểu Linh Lung cũng là sửng sốt hỏi: "Sư tỷ, các ngươi làm sao vậy?"
Triệu Uyển Nhi buồn cười đi tới, ôm nàng xuống từ phía trên lưng Độc Giác Thú, nói: "Tiểu sư muội, về sau nếu ngươi không biết thì không cần làm những việc dư thừa, cứ trực tiếp nói cho nhóm chúng ta là được rồi."
Tiểu Linh Lung lơ đễnh nhìn quanh.
Sư tôn để cho ta nhìn thì ta liền nhìn thôi, chứ ngài cũng không có nói là ta nhất định phải xem hiểu!
Dù sao sư tôn cũng sẽ dạy ta mà!
Tiểu Linh Lung mang vẻ mặt ngạo kiều, nói: "Là sư tôn để cho ta nhìn chứ không nói để cho ta nhất định phải xem hiểu a!"
Gặp nàng lẽ thẳng khí hùng như thế, Triệu Uyển Nhi liền nhịn cười không được.
Tiểu nha đầu nói lời nói này dường như cũng không có gì sai!
Đúng vậy, sư tôn cũng không yêu cầu nàng xem hiểu mà chỉ là để cho nàng nhìn xem mà thôi!
"Sư tôn, Linh Lung vẫn chưa nhận thức được con chữ. . ." Lâm Thanh Trúc vốn định tiếp nhận cái trách nhiệm này, nhưng liền bị Diệp Thu khoát tay, nói: "Ngươi bây giờ đang ở trong thời khắc tu hành khẩn yếu, không thể bởi vì chuyện này mà hoang phế việc tu hành. Linh Lung học chữ cứ giao cho nhóm trưởng lão dạy học đi."
Bổ Thiên giáo có học đường chuyên môn dạy đọc sách viết chữ, được thiết lập tại Thủ phong.
Dòng dõi của các trưởng lão, thủ tọa trong giáo đến độ tuổi thích hợp đều sẽ được đưa đến học đường để học.
Nơi đó có không ít trẻ em có tuổi tác bằng tiểu Linh Lung, vừa vặn để cho nàng đi học có lẽ sẽ khá hơn một chút.
Diệp Thu suy tư một cái và đã làm ra quyết định.
“Vâng!” Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu, rồi cúi đầu dặn dò tiểu Linh Lung: "Tiểu sư muội, đến học đường ngươi nhớ kỹ phải học tập thật giỏi đó."
Tiểu Linh Lung không hiểu nên hỏi: "Sư tỷ, học đường là cái gì vậy?"
"Học đường chính là nơi dạy ngươi cách đọc sách viết chứ, nơi đó có rất nhiều trẻ em bằng tuổi ngươi, các ngươi có thể cùng nhau học tập và cũng có thể cùng nhau chơi đùa." Lâm Thanh Trúc giải thích.
Nghe nói như thế, hai mắt tiểu Linh Lung liền tỏa sáng. Trong lòng nàng âm thầm vui mừng, không khỏi nắm chặt Linh Phong Chùy.
Lâm Thanh Trúc gặp nàng có bộ dáng như thế thì trong lòng không khỏi run lên, có một loại dự cảm bất tường mà vội vàng dặn dò: "Tiểu sư muội, đi tới học đường ngươi phải nghe lời các tiên sinh, không được phép nháo sự, không được phép đánh nhau, ngươi phải học tập cho giỏi đó biết chưa?"
Tiểu Linh Lung đảo mắt một vòng, tựa hồ đang suy nghĩ ý đồ xấu mà giả vờ đáp ứng: "Ừm ừm, ta biết rồi, ta sẽ nghe lời sư tỷ."
Tiểu Linh Lung biểu hiện càng ngoan thì dự cảm bất tường của Lâm Thanh Trúc càng mãnh liệt.
Nàng thật sự có thể ngoan ngoãn đọc sách viết chữ sao?
Lâm Thanh Trúc cầm lấy thanh chùy trong tay Tiểu Linh Lung, nói: "Thanh chùy này sư tỷ sẽ giữ giúp ngươi, khi ngươi trở về sư tỷ sẽ trả lại cho ngươi."
"A. . ." Tiểu Linh Lung ủy khuất kêu lên, nhưng Lâm Thanh Trúc cũng không cho nàng cơ hội phản kháng.
Nếu như tiểu Linh Lung cầm thanh chùy này đi đọc sách, vậy đoán chừng không đến một ngày nàng liền bị người ta đuổi về.
Hi vọng khi không có vũ khí thì nàng có thể an phận một chút.
Gặp chùy bị mất, trong lòng tiểu Linh Lung rất không vui vẻ, nhưng càng nghĩ nàng càng trở nên kích động.
"Hì hì, không có chùy thì ta vẫn có thể đánh bọn hắn như thường."
Linh Lung Đại Đế của chúng ta từ vừa mới bắt đầu đã không nghĩ tới việc học cho giỏi.
Nàng vừa nghe thấy tại học đường có rất nhiều bạn cùng lứa với mình thì liền nghĩ tới câu nói vô địch cùng thế hệ kia của lão ăn mày.
Gặp các nàng dặn dò tiểu Linh Lung đã đầy đủ, Diệp Thu nhàn nhạt nói ra: "Được rồi, vừa vặn vi sư muốn đi một chuyến tới Thủ phong, hôm nay ta liền mang tiểu Linh Lung đi tới học đường. Bắt đầu từ ngày mai, Thanh Trúc sẽ phụ trách đưa đón nàng."
Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu, nói: "Vâng, sư tôn, đệ tử đã rõ."
"Đi thôi!" Diệp Thu nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của tiểu Linh Lung rồi thả người nhảy lên không trung.
"Tốt quá, ta được đi đọc sách rồi." Tiểu Linh Lung biểu hiện thập phần hưng phấn.