Không đến một lát, hai người đã đến Thủ phong, Diệp Thu đưa tiểu Linh Lung đến học đường gặp người phụ trách là Từ trưởng lão để bàn bạc một chút.
"Từ sư huynh, đây là tiểu đệ tử Linh Lung của ta. Nàng tuổi còn nhỏ nên cần đọc sách viết chữ. Hôm nay ta mang nàng tới đây giao cho ngươi để nàng và những đứa trẻ khác cùng nhau học tập. Chỉ là vị đồ nhi này của ta có tính tình ngang bướng, sợ là không dễ quản giáo."
Nói đến đây Diệp Thu có hơi dừng lại.
Từ trưởng lão nhìn thoáng qua tiểu Linh Lung nhu thuận bên người Diệp Thu, vui mừng cười một tiếng, nói: "Ha ha ha, Diệp sư đệ, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta nhìn vị đồ nhi này của ngươi nhu thuận đáng yêu như vậy thì sẽ vô cùng dễ quản giáo thôi. Yên tâm đi, việc học chữ của nàng cứ giao cho ta."
Nhu thuận ư?
Diệp Thu cúi đầu nhìn xem tiểu Linh Lung đang tỏ ra nhu thuận đáng yêu ở trước mặt mình mà trong lòng buồn cười một trận.
Đúng, nàng rất “nhu thuận”!
Có câu nói này của ngươi thì ta liền an tâm, một hồi ngươi đừng khóc rồi tới tìm ta là được!
Nếu như nàng nhu thuận, an phận thủ thường thì nàng cũng không phải là Linh Lung Đại Đế!
Nghĩ tới đây Diệp Thu mỉm cười, nói: "Vậy ta liền làm phiền Từ sư huynh rồi."
"Chỉ là việc nhỏ, Diệp sư đệ yên tâm đi, ta cam đoan sẽ dạy nàng thật tốt." Từ trưởng lão quả quyết nói.
Trong học đường, con em của các thủ tọa, trưởng lão một đứa nghịch hơn so với một đứa không phải đều bị ta nắm hết hay sao?
Vị tiểu đồ đệ này của Diệp Thu vừa nhìn liền thấy rất biết điều và đáng yêu như vậy, thỏa thỏa là một học sinh tốt điển hình, vậy sao nàng lại có thể náo ra cái đại phiền toái gì?
Diệp sư đệ hoàn toàn quá để tâm đến nàng rồi!
Diệp Thu dặn dò tiểu Linh Lung một câu: "Được rồi, đồ nhi, hãy học cho thật tốt, không được phép nháo sự đấy."
"Hì hì, sư tôn, ngài cứ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ. . . học thật tốt." Tiểu Linh Lung cam đoan.
Nàng đưa mắt nhìn Diệp Thu rời đi mà trong lòng vô cùng vui vẻ.
Từ trưởng lão cũng là mười phần vui vẻ.
Sau khi an bài xong cho tiểu Linh Lung, Diệp Thu chợt nhớ tới một chuyện.
"Hệ thống!"
【 Đinh, túc chủ tặng cho đồ đệ một bản luyện thể chi thuật, phát động bạo kích trả về. 】
【 Phải chăng mở ra? 】
Diệp Thu thản nhiên nói: "Mở đi!"
【 Chúc mừng túc chủ phát động nghìn lần bạo kích, thu được công pháp Thiên giai, Thần Ma Luyện Thể Thuật ( bản thiếu) 】
Diệp Thu nhướng mày hỏi: "Bản thiếu ư?"
Sau khi cẩn thận nghiên cứu bản luyện thể chi thuật mới này, Diệp Thu liên giật mình trong lòng.
Quyển cổ tịch này chính là truyền thừa chi thuật của Thượng Cổ Chí Tôn, trạng thái hoàn chỉnh của nó chính là thần cấp. Chỉ vì là bản thiếu cho nên nó mới bị giáng xuống một cấp, nhưng vấn đề này không lớn.
Loại công pháp này nếu như tu luyện tới cảnh giới tối cao sẽ có thể thông qua lĩnh ngộ của mình mà chữa trị cho nó.
Chỉ cần ngộ tính đủ cao thì chuyện thiếu khuyết này cũng không vấn đề gì.
Nhưng Diệp Thu lại lắc đầu, vì hắn không có hứng thú đối với luyện thể, tuy nhiên cái đồ chơi này rất thích hợp với tiểu Linh Lung.
"He he, đại năng chuyển thế sao? Phần nhân quả này không biết rõ ngươi có chịu nổi hay không?"
Không biết nghĩ tới điều gì mà Diệp Thu mỉm cười, quay người rời đi học đường.
Hắn đi vào Ngọc Thanh điện, các thủ tọa còn lại đều đã đến đông đủ.
Diệp Thu ngồi vào vị trí của mình.
Hôm nay Mạnh Thiên Chính bỗng nhiên thông tri bọn hắn đến đây để nghị sự, cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì mà có vẻ thần thần bí bí.
Gặp Diệp Thu đã ngồi ngay ngắn, Mạnh Thiên Chính mới mở miệng nói: "Chư vị sư đệ sư muội, hôm nay ta đem các ngươi gọi tới chủ yếu là có một việc muốn tuyên bố."
"Sư huynh, đến cùng là có chuyện gì mà lại thần thần bí bí như vậy?" Đám người mười phần không hiểu nên hỏi.
Nhìn sắc mặt của Mạnh Thiên Chính thì tựa hồ có vẻ nghiêm trọng, giống như có đại sự gì đã phát sinh.
Chỉ nghe Mạnh Thiên Chính chậm rãi giải thích: "Chuyện tại Bất Lão sơn chắc hẳn các ngươi đều rõ ràng. Tại chỗ sâu của Vô Nhân Khu đã liên tiếp xuất hiện khí tức quỷ dị. Công Tôn Lệ vì thu hoạch được loại lực lượng này mà đã phá vỡ một cái lỗ hổng trên kết giới của Vô Nhân Khu. Hôm qua ta đã phái người tiến đến xem xét, lỗ hổng kia đã to bằng miệng chén. Nếu nó cứ tiếp tục phát triển tiếp thì chỉ sợ không bao lâu sau kết giới sẽ vỡ tan."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người liền biến đổi.
Nếu thật sự như vậy thì thế giới này sẽ nghênh đón một trận hạo kiếp, và là một trận hạo kiếp xưa nay chưa từng có!
Thế giới quỷ dị kia là nơi chẳng lành, ẩn chứa rất nhiều nhân tố vô định, là biểu tượng của sự cường đại và cũng là đại biểu cho sự tà ác.
Nếu như nhiễm phải thì sẽ đánh mất tâm trí, mê thất bản thân, dần dần trầm luân.
Mấy tháng trước hung thú bạo động cũng là do Công Tôn Lệ điên cuồng bố trí, tất cả mọi người đều minh bạch thứ này rất đáng sợ.